Chương 2602:
Thẩm Lệ ngập ngừng một hồi, rồi kể lại chuyện mình nhìn thấy ở bãi đậu xe khi nãy cho Nguyễn Tri Hạ nghe.
Nguyễn Tri Hạ nghe rất nghiêm túc, nghe xong thì khoan thai nói: “Cậu đang đau lòng cho Cố Tri Dân à?”
“Tớ đau lòng cho Cố Tri Dân?” Thẩm Lệ lập tức xù lông lên: “Anh ta làm gì cần ai đau lòng chứ…”
Nguyễn Tri Hạ lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Cô nắm lấy tay của Thẩm Lệ, trong thanh âm là sự dịu dàng an ủi lòng người.
“Bởi vì chuyện của đứa bé đó, cậu đã tự mình đi vào ngõ cụt, lao vào chỗ bế tắc, mấy năm nay cậu đều vì vậy mà đau khổ, nhưng cho dù như vậy, cậu cũng không có nói chuyện đứa bé cho Cố Tri Dân nghe, cậu không muốn anh ta đau khổ giống cậu, điều này chứng minh, cậu thực ra vẫn còn yêu anh ta…”
Thẩm Lệ theo bản năng phản bác: “Tớ không có!”
Đối với sự phản bác của Thẩm Lệ, Nguyễn Tri Hạ cũng không vội tranh biện, chỉ là mỉm cười nhìn cô, không nói không rằng, nhưng lại khiến Thẩm Lệ cảm thấy không có chỗ nào để lánh nạn nữa.
Ánh mắt Thẩm Lệ lập loè tránh né, cuối cùng thì rũ mắt xuống, từ bỏ sự đấu tranh vô dụng.
Nguyễn Tri Hạ tiếp tục nói: “Tình cảm vốn đã không phải là chuyện có thể tuỳ ý khống chế được, nếu không thì trên đời này đã không có nhiều người thương tâm như vậy rồi.”
Thẩm Lệ vẫn không nói gì, cô rũ mắt xuống, thần sắc chán nản mà bất lực.
“Tiểu Lệ, cậu nhìn tớ và Tư Mộ Hàn đi, trước đây cậu nói rất hâm mộ bọn tớ, nhưng cậu cũng biết đó, tớ và Tư Mộ Hàn không phải là đột nhiên hạnh phúc được, bọn tớ đã trải qua rất nhiều chuyện không tốt, mới có được hạnh phúc của ngày hôm nay, hạnh phúc cũng có mặt trái, mặt trái có thể là những chuyện không tốt, nhưng đừng có sợ, tình yêu có thể chiến thắng tất cả mà.”
Nguyễn Tri Hạ bây giờ rất ít khi nhớ lại những chuyện trước đây, có thể là đang sống quá đỗi hạnh phúc, cô phải cẩn thận nhớ lại một lúc lâu mới có thể nhớ đến những chuyện đó đã xảy ra như thế nào, xảy ra vào lúc nào, xảy ra cùng với ai.
Thẩm Lệ mím mím môi, thanh âm có hơi khàn: “Cậu thật ra luôn dũng cảm hơn tớ, kể từ khi bắt đầu, cậu đã cứu tớ ra khỏi tay của đám người đó.”
Tính cách của Nguyễn Tri Hạ tốt, là người mà thoạt nhìn trông rất dễ ức hiếp, nhưng có rất nhiều lần, lúc bọn họ gặp chuyện, đều là do Nguyễn Tri Hạ kéo cô đi về phía trước.
Cô có thể trở thành bạn tốt nhất với Nguyễn Tri Hạ, vốn không chỉ là vì Nguyễn Tri Hạ đã cứu cô ở ngôi trường cũ, mà là bởi vì trên người của Nguyễn Tri Hạ có sự kiên nghị và dũng cảm mà cô khao khát.
Nguyễn Tri Hạ cười phụt: “Đó cũng là bởi vì có cậu ở đằng sau tớ, mà tớ thì hoàn toàn tín nhiệm cậu, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa cậu đều sẽ gánh vác giúp cho tớ, cho dù cậu gánh không nổi đi nữa tớ cũng sẽ gánh giúp cậu, cho nên tớ mới có tự tin như vậy, mới trở nên dũng cảm như vậy.”
“Cậu thật sự nghĩ như vậy sao.” Thẩm Lệ đột nhiên ngước mắt lên, cô không có ngờ, cô đối với Nguyễn Tri Hạ mà nói vậy mà lại có tác dụng lớn như vậy.
Thẩm Lệ lúc này giống như là một đứa trẻ vừa bất lực mà cũng vừa tràn đầy nghi ngờ bản thân mình, Nguyễn Tri Hạ nhìn cô với ánh mắt kiên định: “Phải đó, bởi vì biết tớ không có đơn độc một mình, cho nên tớ mới dũng cảm như vậy, tớ biết là đằng sau có cậu mà.”
“Cùng một đạo lý, trong lòng cậu rõ ràng là yêu Cố Tri Dân, nhưng cậu lại lựa chọn kết thúc tất cả, đó là bởi vì trong tiềm thức, cậu cảm thấy Cố Tri Dân sẽ không gánh vác cho cậu, bởi vì năm đó anh ta dứt áo ra đi, khiến cho cậu cảm thấy không thể nào tín nhiệm anh ta được nữa. Ngày này qua tháng nọ, cậu đã xây dựng một vách tường vững chắc trong đáy lòng mình, mà vách tường đó là đặc biệt chỉ xây dựng cho Cố Tri Dân, cho dù trong lòng cậu có cảm động, cũng càng sợ bản thân mình sẽ đi trên vết xe đổ, cho nên mới chọn dùng cách xua đuổi Cố Tri Dân để bảo vệ bản thân mình.”
Đầu của Thẩm Lệ, đột nhiên cúi rất thấp.
Bởi vì, Nguyễn Tri Hạ đã nói đúng rồi.