Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 2662



Chương 2662:

 

Lúc đó anh cưng chiều Thẩm Lệ đến mức làm người ta tức điên, mấy người bạn chơi với anh từ bé nói anh cung phụng Thẩm Lệ cứ như tổ tông của mình, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta ngồi lên đầu.

 

Lúc đó anh cũng chẳng để tâm, nghe xong rồi thôi, đương nhiên sẽ không vì chút việc nhỏ này mà tức giận Thẩm Lệ, cũng không thèm để tâm lời nói của Thẩm Lệ, chỉ cười cười cầm một hộp thuốc lá ra, cố ý bật lửa trước mặt Thẩm Lệ: “Bạn trai không được hút thuốc, nhưng mà anh trai thì được.”

 

Thẩm Lệ tức giận trừng anh, anh vỗ đầu Thẩm Lệ: “Ngoan, không quậy ha, anh hút xong điếu này rồi dẫn em đi chơi.”

 

Nhớ đến đây thì ngừng lại, Thẩm Lệ không cam lòng yếu thế: “Không ngờ trí nhớ của ông già như anh vẫn còn khá tốt đấy.”

 

Cố Tri Dân híp mắt lại nhìn cô: “Còn cẩn phải nói à? Lần đó bởi vì chuyện hút thuốc này, em giận anh suốt hai ngày trời, làm anh không dám hút thuốc hai tháng liền.”

 

Lúc trước Thẩm Lệ rất hay nổi nóng.

 

Đương nhiên cũng không thể trách cô, tất cả đều là do Cố Tri Dân cưng chiều mà ra.

 

Thẩm Lệ hừ lạnh, đổ trách nhiệm cho Cố Tri Dân: “Bớt đổ thừa cho em đi, là tự anh không muốn hút.”

 

“Được được được, là tự anh không muốn hút nữa.” Cố Tri Dân không đôi co với cô, dùng giọng điệu nhấn mạnh, ra vẻ rộng lượng, thật ra là đang trêu chọc cô.

 

Nếu tiếp tục cãi, không biết bao giờ mới dừng được.

 

Thẩm Lệ nhìn di động, sắp hai giờ rồi, ngẩng đầu lên nhìn Cố Tri Dân: “Về nhà thôi!”

 

Cố Tri Dân lái xe vào hầm gara, hai người ở cùng một tòa nhà, đi vào thang máy dưới gara lên lầu.

 

Thẩm Lệ ở tầng thấp hơn Cố Tri Dân, đến nhà Thẩm Lệ rồi, cô quay sang nhìn Cố Tri Dân: “Có muốn vào nhà em ngồi chơi chút không?”

 

Mắt Cố Tri Dân tối xuống: “Em đang mời anh à?”

 

Chữ “mời” này được nói ra từ miệng của hai người khác nhau, có cảm giác hoàn toàn khác nhau.

 

Thẩm Lệ chỉ thuận miệng nói, nhưng mà khi Cố Tri Dân nói ra, lại có thêm một ý nghĩa sâu xa khác.

 

Thẩm Lệ không biết nên tức hay nên cười, tay chống nạnh, khiêu khích nhìn anh: “Em mời anh, anh dám đến không?”

 

Cửa thang máy mở ra rồi khép lại.

 

Cuối cùng, Cố Tri Dân vươn tay vỗ đầu Thẩm Lệ, giọng điệu giống như đang dỗ dành cô: “Ngoan, diễn viên nữ nên đi ngủ sớm.”

 

Anh rất muốn, nhưng anh không dám.

 

Từ từ thôi.

 

Thẩm Lệ lắc đầu, ném tay anh ra, mặt mày ghét bỏ: “Lôi thôi.”

 

Nói xong thì nhanh chóng bước ra khỏi thang máy.

 

Giọng nói tức giận của Cố Tri Dân vang lên ở phía sau.

 

“Thẩm Tiểu Lệ, em nói lại lần nữa thử xem!”

 

Nhưng mà cửa thang máy đã đóng lại di chuyển lên tầng trên, Cố Tri Dân không có thẻ phòng nên cũng không có cách nào vào tầng lầu của Thẩm Lệ nữa.

 

Thẩm Lệ cứ tưởng một thân một mình sẽ ngủ ngon.

 

Nhưng mà lại nằm mơ suốt một đêm, còn là giấc mơ không đầu không đuôi nữa chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.