Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 2763



Chương 2763:

 

“Là đâu?”

 

“Biệt thự vịnh Nam.”

 

Cố Tri Dân ngẩn ra, lập tức cười ra tiếng: “Các anh đến Thành Đông và Thành Tây, tôi đến biệt thự vịnh Nam.”

 

“Biệt thự vịnh Nam?” Tư Mộ Hàn nghiêng đầu nhìn anh ta: “Đó không phải là nhà của cậu sao?”

 

“Đúng vậy.” Cố Tri Dân lộ vẻ thâm độc: “Cả đời tôi vẫn chưa thấy có mấy ai còn ngang ngược hơn tôi, bắt người của tôi mà còn chạy đến nhà tôi đấy.”

 

Tư Mộ Hàn đạp ga, đi về phía biệt thự vịnh Nam.

 

Biệt thự vịnh Nam là khu biệt thự mà trước kia Tư thị khai phá, phong cách kiến trúc và vườn tược được xếp hàng đầu trong giới kiến trúc, sau còn có nhiều biệt thự mượn phong cách của biệt thự vịnh Nam.

 

Cũng là biệt thự mà năm đó Cố Tri Dân và Tư Mộ Hàn hợp sức sáng lập truyền thông Thịnh Hải, dùng số tiền đầu tiên kiếm được để mua.

 

Ngày nay, biệt thự vịnh Nam cũng là thứ vô giá trong giới thượng lưu.

 

Rất nhiều người muốn mua lại biệt thự vịnh Nam nhưng lại không có mấy ai bán ra.

 

Róc rách!

 

Thẩm Lệ tỉnh lại, điều đầu tiên nghe được là tiếng nước chảy.

 

Gáy đau đến nỗi không ngẩng đầu lên được, Thẩm Lệ muốn vươn tay sờ gáy, vừa cử động thì phát hiện tay của mình đã bị trói lại, không thể giơ tay lên.

 

Trí nhớ ùa về, Thẩm Lệ nhanh chóng nhớ lại mọi việc xảy ra ở trước cửa nhà sách.

 

Đầu óc cũng tỉnh táo một chút.

 

“Tỉnh rồi à.” Giọng nữ quen thuộc cất lên, vang vọng cả căn phòng.

 

Ý thức của Thẩm Lệ rõ ràng lại, cô mở mắt ra, nhìn ngó xung quanh, đập vào mắt là chiếc đèn treo thạch anh xa hoa.

 

Cô bị trói chặt, nằm ngửa trên sàn nhà lạnh lẽo, ngay cả động tác ngồi dậy đơn giản cô cũng không làm nổi, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn xung quanh.

 

“Uống không?”

 

Giọng nữ quen thuộc lại vang lên, tiếp theo là tiếng giày cao gót bước trên nền đất.

 

Thẩm Lệ nghiêng đầu sang, sau khi thấy rõ người đến thì lập tức híp mắt lại, khinh thường hừ lạnh: “Lại là cô!”

 

Một tay Tiêu Văn cầm ly nước, tay còn lại nắm chặt cằm của Thẩm Lệ, ép Thẩm Lệ nhìn cô ta: “Sao cô không nhìn xem hiện tại bản thân có dáng vẻ gì, lại còn dám cứng đầu?”

 

Ánh mắt Tiêu Văn đầy sự căm thù, giọng nói cũng lạnh lẽo vô cùng.

 

“Cô đã dám bắt cóc tôi, có gì mà tôi không dám chứ.” Giọng điệu Thẩm Lệ rất nhẹ nhàng, nhưng Tiêu Văn lại nghe ra vẻ kiêu ngạo không thể nói nên lời.

 

Thứ Tiêu Văn ghét nhất chính là dáng vẻ này của Thẩm Lệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.