Chương 3165:
Phụ nữ bán hoa anh ta đã chơi nhiều nhưng chưa từng thử qua loại tiểu thư nhà giàu này. Dù sao cô cũng là người sắp chết rồi, thỏa mãn nguyện vọng của mình, cũng xem như là một ngày hành thiện.
Đinh Tiến Đạt người này cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm là tương đối háo sắc, vừa nhìn thấy mỹ nữ thì không đi nổi.
Ánh mắt của những người đàn ông xung quanh càng lúc càng trở nên càn rỡ, Nguyễn Tri Hạ biết chính xác ý nghĩa của đôi mắt này là gì. Tay trái gân như trật khớp không thể cử động được, phần còn lại của tay phải cũng đầy vết thương. Ngoại trừ bụng được bảo vệ tương đối tốt, máu rỉ ra từ những vết thương khắp người cô gần như nhuộm đỏ cả mặt đất.
Nỗi đau rỉ rả liên tục nhắc nhở cô phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Nguyễn Tri Hạ nhìn quanh một lần, cách có thể nghĩ ra đều đã nghĩ, giờ thật sự gần như không thể tìm ra lối thoát, bị bức tới đường cùng.
Trái tim không khỏi chìm xuống, Nguyễn Tri Hạ chật vật bò dậy, lảo đảo chạy về phía trước. Người đàn ông không đuổi theo ngay, giống như mèo vờn chuột, không ngừng để cô sinh ra hi vọng, sau đó lại bóp chết hi vọng của cô. Sau ba năm lần, Nguyễn Tri Hạ đứng sau xe lăn nhìn về phía biển cách đó không xa, hai mắt đỏ bừng, ánh mắt mang theo quyết đoán.
Dùng tay phải dùng hết chút sức lực cuối cùng, cô thô bạo đẩy xe lăn chặn bước chân của người đuổi tới.
Từng đợt gió xốc vạt áo tung bay, giống như một chú én nhỏ, cô vút mình nhảy xuống biển khơi.
Cô ôm quyết tâm muốn chết nhảy xuống, miệng và mũi cô bị bao quanh bởi nước biển mặn. Mặt biển giống như một con thú khổng lồ, khi cơn sóng lớn ập đến, hai mắt Nguyễn Tri Hạ tối sầm và hoàn toàn bất tỉnh.
Đinh Tiến Đạt từ trên mặt đất đứng dậy, phun bụi đất trong miệng ra, sắc mặt khó coi nhìn xuống vách núi. Anh ta đứng ở nơi đó im lặng một hồi mới xoay người đi về phía sau, gửi một tin nhắn cho Trần Mộc Châu.
Nhà họ Trần, trong căn phòng lộng lẫy và tinh tế nhưng không gian lại vô cùng im lặng.
Bên ngoài cửa sổ vô cùng náo nhiệt, người giúp việc đi tới lui trên bãi cỏ đếm không hết, một người phụ nữ cao gầy đứng bên cửa sổ kiểu Pháp sát đất.
Bà ta xinh đẹp tựa như được thời gian đặc biệt ưu ái tuy rằng khí chất mạnh mẽ lạnh lùng nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ, thậm chí còn có thêm một loại quyến rũ không cách nào nói rõ.
Người nọ không cao lắm, dù mang giày cao gót đứng ở nơi đó cũng chỉ khoảng một mét sáu, nhưng khí thế trên người dường như giúp bà ta đột ngột cao lên mười phân.
Trần Mộc Châu và bà ta hoàn toàn khác xa nhau. Tất cả những ai từng gặp hai người họ đều không hiểu tại sao người tuyệt vời và tài giỏi như Vũ Tuyết Phương lại có thể sinh ra một đứa con gái bình thường như vậy.
Thật đáng tiếc.
Vũ Tuyết Phương cầm trên tay một ly rượu vang đỏ trong vắt, giọng nói trầm thấp và tao nhã: “Nếu tối hôm qua mẹ không tới phòng tìm con, con còn định giấu mẹ đến khi nào?
Từ nhỏ mẹ đã dạy con đánh rắn đánh giập đầu, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Đến một cái đuôi nhỏ cũng không giải quyết sạch sẽ mà còn dám đối mặt với Tư Mộ Hàn. Con cho rằng cậu ta cũng ngu ngốc như con sao?” Đôi môi của Vũ Tuyết Phương tràn ra vẻ khó chịu, cau mày hỏi.
Nếu không phải tối hôm qua phát hiện sớm, giúp giải quyết nỗi lo về sau thì có lẽ nhà họ Trần cách con đường phá sản không còn xa nữa.
Trần Mộc Châu ngồi trên sô pha với vẻ mặt căm hận vô cùng, nắm ly rượu trong tay đến mức trắng bệch: “Mẹ, nếu mẹ đã biết chuyện này vậy hãy giúp con giải quyết Đinh Tiến Đạt, chuyện còn lại con sẽ tự xử lý”
“Bốp” một tiếng, Vũ Tuyết Phương ném vỡ ly rượu trong tay. Rượu vang đỏ loang lổ trên thảm, màu đỏ tươi nhanh chóng lan tràn.
Bà ta nhíu mày: “Từ nhỏ đã là đồ vô dụng, còn không bằng một nửa của Nguyễn Tri Hạ.’ “Tóm lại trước khi có chỗ đứng vững chắc trong nhà họ Tư, con tốt nhất nên yên phận một chút cho mẹ.