Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3589



Chương 3589:

Nguyễn Tri Hạ cười lạnh đáp lại , đã lớn tới mức đó rồi mà còn nói ra những lời như thể tin tưởng vào một thế giới tràn ngập màu hồng và tình thương giống như vậy được hả? Cá lớn nuốt cá bé , bất luận qua bao nhiêu năm , bất kể là ở đâu , không phải đều tồn tại đạo lý này hay sao? Nếu như yếu đuối thì tất nhiên sẽ bị người khác coi thường mà thôi!

“Nhưng bây giờ không phải em đang ở trong tay tôi hay sao bé Hạ? Thế giới này quả thật không công bằng , cho nên phải chuẩn bị tốt chứ. Tôi đây đã cố ý chuẩn bị trò hay vì em đó , em nhất định phải hưởng thụ hết mình nha!”

Anh ta cong môi cười , hai bên khóe miệng giống như còn có hai lúm đồng tiền nho nhỏ , hàm răng trắng bóng đáng quý lộ ra vài chiếc , răng nanh bén nhọn bên môi hơi nhô ra , giống như một cậu ấm nhà giàu chưa trải đời không rành thế sự vậy.

Trần Mộc Châu vừa mở mắt ra đã bị nụ cười này của Vũ Nguyên Hải k ích thích nên vội vàng nhắm hai mắt lại , từ khi cô ta tìm được Vũ Nguyên Hải , ở chung với anh ta thời gian dài như vậy nhưng nụ cười giống đây vẫn là lần thứ hai được nhìn thấy.

Lần đầu tiên là đồng ý đi cùng cô ta cùng nhau đối phó với nhà họ Tư , lần thứ hai chính là lúc này. Anh ta đã cười tới mức này rồi , chắc chắn Nguyễn Tri Hạ phải nhận lấy xui xẻo rồi.

Cô ta lẳng lặng rùng mình một cái , khẽ mon men ngồi sát vào mép ghế đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe , quan sát Hàn cảnh bên đường một lát. Ngồi trên xe một thời gian dài như vậy , rốt cuộc cũng nhanh chóng tới nơi rồi.

Lười phải phản ứng với Vũ Nguyên Hải , chẳng mấy chốc xe đã dừng lại rồi. Nguyễn Tri Hạ bị người khác túm từ trên xe xuống dưới , miếng vải đen che mắt đột ngột bị tháo ra , ánh sáng chói mắt khiến khóe mắt cô theo phản ứng si nh lý bình thường chảy xuống hai giọt nước mắt.

Sau một thời gian dài cố gắng thích ứng , người đã bị đưa tới trong phòng cô mới có thể miễn cưỡng mở mắt ra nhìn.

Căn phòng được trang trí vô cùng xa hoa. Lò sưởi âm tường , đèn thủy tinh cỡ lớn treo bên trên , tấm thảm mềm mại nhìn qua giống như là lâu đài cổ đại thời Hàn kiến xưa kia vậy.

“Tầng ba cấm đi lên , những chỗ khác các người tùy ý sắp xếp đi , dưới chỗ này còn có một tầng hầm đấy , kẻ thấp hèn nhất đưa tới đó đi. Đừng để tôi ở đây nhìn thấy cô ta , nếu không tôi cũng không rõ bản thân có thể làm ra những chuyện gì được đâu.”

Phiêu bạt một quãng đường dài như vậy , cuối cùng cũng đến được một căn nhà miễn cưỡng còn tính là quen thuộc , Trần Mộc Châu lười biếng vươn vai bước lên trên tầng , vừa đi vừa dặn dò.

“Bé Hạ chính là vị khách quý tôi cố ý mời tới đây mà , không có phòng ở thì tốt xấu gì cũng không phải ngủ dưới tầng hầm chứ!”

Vũ Nguyên Hải rũ bỏ dáng vẻ nho nhã cấm dục lúc trước , cà lơ phất phơ dựa trên tường , hếch cằm lên cười nói.

“Ở chỗ khác anh muốn như nào tôi không quan tâm , nhưng ở địa bàn của tôi , anh tốt nhất vẫn nên biết điều một chút đi.”

Bị Vũ Nguyên Hải đè đầu lâu như vậy rồi , Trần Mộc Châu vốn không phải là một người có thể tùy tiện sai khiến , lập tức phản bác lại anh ta.

“Vậy được thôi!” Vũ Nguyên Hải nhún vai bày ra bộ dạng vô cùng bất đắc dĩ , nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa với Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ không rảnh để ý tới màn kịch nhàm chán đó. Cơn buồn ngủ cứ từng đợt từng đợt đánh úp tới , nếu không phải cô đã cấu chặt vào miệng vết thương trên tay , cảm giác đau đớn mãnh liệt miễn cưỡng khiến cô tỉnh táo thì cho dù có bị trói khi đứng đây sợ là cô cũng đã ngủ từ sớm rồi.

Bị vệ sĩ ép buộc đi xuống tầng hầm , Nguyễn Tri Hạ mím môi cẩn thận ghi nhớ đường đi , yên lặng vạch ra kế hoạch chạy trốn với từng cung đường được xác định trước.

Sau khi Nguyễn Tri Hạ xuống đó , Vũ Nguyên Hải thu lại tất cả biểu cảm đang hiện hữu trên mặt trong nháy mắt , khuôn mặt lạnh lùng nhìn Trần Mộc Châu đang bước từng bước lên tầng , hừ lạnh một tiếng , không chút khách sáo ngồi xuống chiếc sô pha cách đó không xa.

“Dựa vào bản lĩnh của Tư Mộ Hàn , việc tìm được chỗ này chẳng qua chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Trần Mộc Châu , cô sẽ không thật sự cho rằng hai chúng ta có thể đùa giỡn với Tư Mộ Hàn và Nguyễn Kiến Định đó chứ!”

Từ đầu tới cuối anh ta đều có thể tự hiểu được , nếu như đánh chính diện , cho dù có là anh ta cũng không thể đối đầu được với tập đoàn Sunrise. Nhưng nếu nói bóng nói gió hoặc dùng một vài thủ đoạn nham hiểm mà nói , Tư Mộ Hàn cũng chưa chắc có bị anh ta kéo xuống ngựa hay không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.