Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3693



Chương 3693:

Cố ý phân phó vệ sĩ đi đến trung tâm mua sắm chọn ra bộ quần áo leo núi nhanh nhất có thể , Nguyễn Kiến Định nhìn xem đôi giày da cùng với quần tây đã bị lấm lem bùn đất , thở dài một tiếng , ngước mắt nhìn về phía người đối diện , quả nhiên cũng không tốt hơn mình bao nhiêu , lúc này mới cảm thấy công bằng.

Câu nói bị nghẹn ở cổ họng , nói không được mà không nói cũng không xong. Sắc mặt của Tư Mộ Hàn khá là tệ , quay đầu nhìn về phía ông Cố đang ngồi xổm ở trong nhà hẻo lánh: “Sương mù đã tan gần hết , ông đi ra ngoài nhìn xem lúc nào có thể lên núi đi!”

Bị Tư Mộ Hàn nhắc đến , ông Cố lồm cồm bò dậy rồi chạy ra ngoài cửa , chỉ chớp mắt đã biến mất trong tầm mắt của hai người.

Mặc dù bộ đồ leo núi vừa được mua từ trung tâm mua sắm có hơi không vừa người , nhưng ít nhất bộ đồ leo núi này thoải mái hơn nhiều so với Âu phục giày da.

Hai người thay quần áo cũng không mất bao nhiêu thời gian , ông Cố vốn dĩ đang ở bên ngoài nhìn khí trời đột nhiên rụt rè bước được bước ngừng quay lại , ấp a ấp úng mở miệng: “Bây giờ có thể lên núi , nhưng tôi… Tôi phải chuẩn bị một chút mới được!”

“Tôi cho ông hai phút , nếu như hai phút sau mà ông vẫn chưa chuẩn bị tinh thần xong , tôi không ngại bảo người ta xách ông lên núi đâu!” Sự nhẫn nại bị mài mòn hết sạch , Tư Mộ Hàn không thèm cho ông ta dù chỉ là một cái ánh mắt , một lần nữa đặt mông ngồi lên ghế sô pha , hai tay quy củ đặt ở trên chân , nhắm hai mắt làm dịu lửa giận trong lòng mình.

Có lẽ là thật sự bị hù dọa , sau khi ông Cố lo lắng đi lòng vòng quanh sân trong chốc lát , ông ta cũng không dám mở miệng nói chuyện với Tư Mộ Hàn nữa. Vì vậy ông ta đành phải nói với Trần Bắc rằng ông ta đã chuẩn bị xong , có thể khởi hành bất cứ lúc nào , sau đó ngồi ngẩn người ở trong vườn.

Động tác của hai người Tư Mộ Hàn và Nguyễn Kiến Định cực kỳ nhanh , hai người họ bước ra ngoài biệt thự , sau lưng mỗi người ai cũng dẫn theo khoảng năm người. Linh Đan vừa mới đến đã nhanh chóng ra lệnh nhóm vệ sĩ canh giữ ở dưới chân núi , buộc dây thừng vào gốc cây rồi kéo căng , chỉ vài bước nhanh gọn đã có thể tạm thời bao vây ngọn núi.

Ăn mặc nhẹ nhàng , giản đơn đến mức ngay cả người cũng không dám mang nhiều , chỉ sợ sẽ bứt dây động rừng , một đoàn người im hơi lặng tiếng đi đến căn nhà gỗ thứ nhất.

Vào giờ này khắc này , Trần Mộc Châu hoàn toàn không biết đã có người đi lên trên núi tới đang tựa vào cột gỗ ngủ say một giấc thơm ngọt.

Từ khi bắt đầu kế hoạch vào hai ngày trước , cô ta đã không thời gian để nghỉ ngơi tốt. Có vẻ là bởi vì ánh lửa đêm qua quá mức ấm áp , cảnh vật xung quanh không có gì nguy hiểm cho nên cô ta khá thoải mái , vì vậy cô ta tựa ở một bên ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Dương Thừa Húc miễn cưỡng mở to hai mắt nhập nhèm , mơ mơ màng màng trông dáng vẻ như thể có thể ngủ gục bất cứ lúc nào , đám lửa bên trong lò sưởi đã gần như tắt đi.

Vẫn còn chút than sót lại đang bay trong gió , tỏa ra ánh lửa màu đỏ tươi.

Sau một đêm bị cơn đau tra tấn , Nguyễn Tri Hạ cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi , trên dưới toàn thân không có chỗ nào là thoải mái. Cơn đau suốt cả một đêm của Nguyễn Tri Hạ không khác gì cảm giác khi bị ném cả người vào một cái thùng nước đầy kim châm rồi lăn hai vòng , đau gần chết.

Phía sau lưng , mồ hôi lạnh tuôn ra làm ẩm ướt một mảnh áo , sau khi ướt lại bị gió và nhiệt độ cơ thể hong khô. Một đêm lặp đi lặp lại như vậy , Nguyễn Tri Hạ chỉ cảm thấy cơ thể mình cực kỳ nóng rồi lại bị gió bên ngoài thổi lạnh run cả người , cô nhận ra loại cảm giác lúc lạnh lúc nóng này có nghĩa là gì , hiển nhiên là mình bị sốt rồi.

Đầu óc mơ mơ màng màng , Nguyễn Tri Hạ biết mình bị bệnh nhưng lại không biết nên làm thế nào , chỉ có thể nằm yên ở trên giường.

Dương Thừa Húc ở phía sau cảm thấy lạnh đến mức hai tay sắp không còn nghe theo sự điều khiển của mình nữa rồi , anh ta đứng lên , không ngừng xoa hai tay mình vào nhau. Mặc dù có đống lửa để hơ lửa sưởi ấm , nhưng thời tiết trong rừng rậm thật sự quá lạnh , hai chân cùng với hai tay của anh ta vẫn bị đông lạnh đến nỗi không có cảm giác. Anh ta vừa dậm chân vừa đi đến gần Trần Mộc Châu.

Khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt , Dương Thừa Húc đắp kín một chiếc chăn lông thật dày cho Trần Mộc Châu. Anh ta quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ đang nằm ở trên giường chỉ mặc quần áo đơn bạc thường thấy của bác sĩ , khẽ nhíu mày , cúi đầu suy tư một lát , cuối cùng anh ta vẫn không muốn vi phạm bản tâm của mình , quyết định đi qua nhìn một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.