Chương 3694:
Mới vừa đi tới gần , anh ta đã nhìn thấy hai gò má trên mặt Nguyễn Tri Hạ đỏ ửng cực kỳ bất thường. Trong lòng nói thầm một tiếng không tốt , anh ta vội vàng vươn tay , đặt lên trên trán của cô , nhiệt độ nóng đến nỗi anh ta rụt tay về ngay lập tức , không biết tình trạng này của cô đã diễn ra được bao lâu.
Bây giờ chỉ sợ rằng cơn sốt này ghê gớm quá , nhỡ đâu ảnh hưởng đến não rồi biến Nguyễn Tri Hạ thành kẻ ngu ngốc thì sao! Biết được của tầm quan trọng Nguyễn Tri Hạ , Dương Thừa Húc quay đầu , cầm lấy cái cốc đặt ở trên ghế cách chỗ mình không xa , lúc này bên ngoài đang là trời đông giá rét , tiện tay cầm lấy một cái khăn lông , sau khi thấm ướt rồi đặt ở bên ngoài quả nhiên mấy phút sau chiếc khăn đã trở thành lạnh như băng. Dương Thừa Húc cẩn thận đặt chiếc khăn ở trên trán Nguyễn Tri Hạ , đang điều chỉnh vị trí , anh ta đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt sắc bén ở phía sau.
Ánh mắt đó đâm thẳng vào lưng của Dương Thừa Húc , đáng sợ đến mức khiến anh ta cho rằng mình đang bị một động vật ăn thịt cỡ lớn nào đó để mắt tới.
Ban đầu Dương Thừa Húc không dám quay người , thậm chí còn cùng tay cùng chân , cứng ngắc đứng thẳng người. Sau khi hít sâu nhiều lần để điều chỉnh tâm trạng của mình , anh ta mới quay đầu lại nhìn xem ánh mắt đáng sợ kia phát ra từ đâu , nhưng ngoại trừ Mộc Châu đang tựa ở cột gỗ , hình như không có đồ vật gì khác mà!
Hoang mang vò đầu bứt tóc xoay người lại , ánh mắt của Dương Thừa Húc trùng hợp chạm phải ánh mắt của Trần Mộc Châu. Dương Thừa Húc bị hai mắt đen như mực của cô ta hù dọa suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Lúc này anh ta mới nhận ra hành động vừa rồi của mình không thích hợp lắm. Anh ta mím môi chậm rãi di chuyển tới gần Trần Mộc Châu , vừa nhích dần hai chân của mình vừa quan sát vẻ mặt của cô ta.
Cho đến khi bước đến bên cạnh Trần Mộc Châu , Dương Thừa Húc mới nhát gan nói: “Mộc Châu , sao hôm nay em lại tỉnh sớm như vậy? Cô Hạ bị sốt rồi , hơn nữa còn sốt rất nặng. Không phải em nói là cô ta rất quan trọng sao? Anh cảm thấy không nên để cô ta bị sốt nặng rồi cứ thế chết đi , vì vậy anh tìm khăn mặt giúp cô ta hạ nhiệt độ.”
Dương Thừa Húc , người có khát vọng sống sót mãnh liệt , nhanh chóng giải thích nguyên nhân và kết quả của hành động vừa nãy , lúc này anh ta mới ngồi xuống “Phịch” một tiếng ở bên cạnh cô ta.
“Em đi xem cô ta , anh nghỉ ngơi một lát đi.” Nhìn chằm chằm vào quầng thâm xanh đen hiện lên rõ ràng dưới mắt cùng với những tơ máu đã bò đầy hai mắt Dương Thừa Húc , lời nói hung ác sắp phun ra khỏi miệng cuối cùng cũng bị cô ta nuốt xuống. Cô ta vỗ vỗ bờ vai của Dương Thừa Húc , đứng dậy muốn đi đến bên giường.
Một cậu chủ từ trước đến nay làm gì cũng luôn xuôi gió xuôi nước , sống trong cuộc sống được ăn no mặc đẹp , chưa từng trải qua quãng thời gian khổ cực có thể vì cô ta mà chịu đựng đến mức này đã đủ để khiến cô ta thỏa mãn rồi. Nếu như cô ta còn đòi hỏi hơn nữa , thì cho dù là chính bản thân cô ta cũng cảm thấy có chút quá đáng.
Bước đến bên giường , vươn tay thăm dò nhiệt độ trên trán Nguyễn Tri Hạ , mặc dù đã được khăn mặt lạnh như băng giảm bớt nhiệt độ , nhưng khi lấy tay sờ lên vẫn cảm thấy vô cùng nóng. Trong rừng sâu núi thẳm không có thiết bị y tế , chỉ có thể không ngừng dùng khăn mặt giúp Nguyễn Tri Hạ hạ nhiệt độ. Trần Mộc Châu ghét bỏ xốc lên khăn mặt đặt ở trên trán Nguyễn Tri Hạ , Trần Mộc Châu đột nhiên có chút hối hận , sớm biết sẽ phiền toái như thế này , đêm qua nên đắp kín chăn cho cô!
Cơn sốt quá mức dữ dội , bận bịu hơn một tiếng đồng hồ , vậy mà trên trán Nguyễn Tri Hạ vẫn nóng vô cùng. Vết đỏ ửng trên gò má cô cũng hoàn toàn không phai nhạt đi chút nào , mà ngược lại còn càng ngày càng có xu hướng tồi tệ hơn.
Dương Thừa Húc đã tỉnh dậy cho nên lúc này không thế nào đi ngủ được nữa , huống chi hiệu quả cách âm của nhà gỗ cực kỳ kém , cho dù Trần Mộc Châu đã linh hoạt thả nhẹ bước chân của mình , nhưng âm thanh vẫn có thể lọt vào tai anh ta vô cùng rõ ràng. Dương Thừa Húc dứt khoát xốc lên chăn lông , đứng dậy định giúp đỡ một tay. Anh ta đứng ở trước cửa nhà gỗ để cơn gió lạnh thổi đến giúp anh ta tỉnh táo một chút , sau đó anh ta mới trở lại căn phòng nhỏ với cơ thể lạnh buốt , bắt đầu chuẩn bị châm lửa , mặc dù than lửa bên trong lò sưởi vẫn chưa bị dập tắt hết , nhưng mấy tia lửa này không đủ để sưởi ấm cho bọn họ trong khi nguồn ấm rất cần thiết vào mùa đông lạnh giá này.
Đối với một người không có sinh hoạt kỹ năng như Dương Thừa Húc , nhóm lửa là một việc rất có tính khó khăn , anh ta hoàn toàn không biết nên bắt đầu ở bước nào , cặm cụi nhóm lửa gần nửa tiếng đồng hồ , vậy nhưng chẳng thấy ngọn lửa bốc lên mà ngược lại còn khiến mình bị dính đầy bụi đất , thậm chí còn có thể thấy một làn khói đen lượn lờ trong không trung , càng trở nên rõ ràng hơn trong khu rừng núi này.