Chương 3780:
“Em biết anh bận , nhưng đã lâu rồi không nói chuyện đàng hoàng với anh. Hàn à , anh đừng buồn nữa được không? Em sẽ luôn ở cạnh anh , em vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh.”
Nói đến đây , Nguyễn Tri Hạ không nhịn được nữa mà nghẹn ngào khóc , nước mắt rơi hết trên tóc Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn vốn dĩ đã vô cùng đau lòng ôm lấy cô gái nhỏ , lại thấy cô khóc thì dở khóc dở cười , cười nhẹ lau đi nước mắt.
Tư Mộ Hàn nhẹ nhàng hôn lên mắt cô , dịu dàng nói: “Hạ , đừng khóc , anh đau lòng.”
Bị giọng điệu dịu dàng của anh nói như vậy , Nguyễn Tri Hạ vốn dĩ chỉ nức nở biến thành gào khóc , vùi trong lòng anh , mặt mắt mũi đều đỏ hỏng , khuôn mặt cười tươi cũng đỏ bừng , nhìn rất đáng thương.
“Phong , anh đừng buồn nữa , sau này , sau này em nhất định sẽ luôn ở bên anh , em vĩnh viễn , vĩnh viễn , đều không rời khỏi anh. Anh đừng có buồn có được không? Em khóc giúp anh , em buồn giúp anh , anh vui một chút.”
Bị lời nói của cô làm cho kinh ngạc , vốn dĩ trong lòng vẫn còn hoang vắng , đã nhanh chóng nở hoa , khuôn mặt dần dần có ý cười.
Tư Mộ Hàn xoa đầu cô nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh không buồn , chỉ là có chút mất mát. Sinh lão bệnh tử , sau này chúng ta đều phải trải nghiệm qua , ông nội cũng không muốn chúng ta khóc đưa ông đi. Em ngoan một chút , không khóc nữa được không?”
Anh đau lòng cô khóc sưng mắt , vỗ nhẹ lưng cô dỗ dành.
Đột nhiên nhận được tin xấu , cô gái nhỏ vốn đã hoảng loạn , đi máy bay cả đêm hoàn toàn không thể nghỉ ngơi cho tốt , xuống máy bay thì đi thẳng đến bệnh viện , hết chuyện này đến chuyện khác.
Nguyễn Tri Hạ sớm đã không thể chống đối nổi nữa , bây giờ nằm trong lòng Tư Mộ Hàn , toàn thân ấm áp , cô yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Sau khi dỗ cô gái nhỏ ngủ xong , Tư Mộ Hàn nhìn cô ngủ một lúc mời chậm rãi đứng dậy , đứng bên cạnh cửa sổ , nhìn phóng viên đang vây quanh phía dưới , anh hừ lạnh một tiếng quay người đi ra ngoài.
Quản gia nhà họ Tư vẫn luôn ở ngoài chủ trì đại cục , dù sao Nguyễn Tri Hạ cũng là một cô nhóc luôn được ở trong hũ mật , mặc dù phía sau có nhà họ Tư giúp đỡ , nhưng có rất nhiều chuyện không biết làm , sau khi gấp gáp một hồi , may mà không gây thêm việc gì.
“Cậu chủ , cuối cùng cậu cũng ra rồi , để ông chủ ở bệnh viện cũng không phải là chuyện tốt. Phóng viên vẫn luôn vây bên ngoài , tôi thật sự rất xấu hổ vì được ông chủ bồi dưỡng bao năm nay…”
Quản gia nhà họ Tư năm đó cũng ông cụ Tư chiến đấu , sau này bởi vì trong nhà có chuyện , cuối cũng phải lui xuống , tiếp theo đó đến làm quản gia nhà họ Tư.
Một nhóm người đứng bên ngoài khóc lóc , Tư Mộ Hàn nhìn thấy cũng không vui.
“Sáng mai tôi sẽ đích thân đưa ông nội về nhà , ông đi nghỉ ngơi trước đi , tôi đi thăm ông nội.” Bây giờ vẫn chưa phải lúc thu dọn những phóng viên kia.
Anh mới đi chưa được bao lâu , mà nhóm người Hải Phòng này đã quên mất thủ đoạn của anh rồi.
Tư Mộ Hàn hừ nhẹ một tiếng.
Lúc này trong bệnh viện không có nhiều bệnh nhân , chỉ có một vài người đứng ở hành lang , sắc mặt nghiêm túc.
Lúc trước ông cụ cũng nằm ở phòng bệnh này , chỉ là phòng bệnh một dĩ chỉ mở một khe nhỏ , bây giờ đã mở hết cửa sổ ra , không có điều hòa , trong phòng lạnh đến nỗi khiến người ta run rẩy.
Tư Mộ Hàn run người , bật đèn đi từng bước một vào trong , đều nói sau khi người ta chết sẽ đặc biệt đáng sợ , nhưng trong ông cụ vẫn rất ôn hòa , trên mặt không có biểu cảm gì khác , khóe miệng thậm chí còn hơi nhếch lên , chỉ là quá gầy , có chút không tương xứng.
Hai mắt Tư Mộ Hàn trầm xuống , ngồi ở bên giường một lúc lâu , cho đến khi cảm thấy toàn thân không còn hơi ấm , mới mím môi đứng dậy , nhẹ nhàng nắm tay ông một chút rời quay người rời đi.
Một đêm bình an cho đến sáng , lúc này Nguyễn Kiến Định đã đến bệnh viện , Tinh Hòa dường như biết đang xảy ra chuyện gì đó không vui , ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh ta , một đường cũng không khóc lóc gì.
Nguyễn Tri Hạ cẩn thận tiếp lấy đứa bé trong lòng anh ta , sau khi dỗ dàng một lúc , cho bé ăn đồ ăn , mới giao cho một dì mới tìm.