Chương 3794:
Dương Minh Hạo dùng sức kéo ống tay áo lên , ngón tay trắng bệch , đôi môi mím chặt.
“Đúng là bố vừa nói những lời này. Nhưng mà Thừa Húc à , đây là nền móng do chính chúng ta tự mình xây dựng lên. Bố không hy vọng hành trình mỗi ngày của bố , mỗi ngày bố đã ăn bao nhiêu thứ , đã nói những gì đều trở thành một tờ giấy trên bàn làm việc của người khác. Cuộc sống như thế , bố đã chịu đựng đủ rồi. Nếu như Nguyễn Kiến Định đã dồn ép bố như vậy thì đương nhiên , bố không thể cứ bỏ qua cho cậu ta như vậy mãi được.”
Trong lúc nói chuyện , hai mắt Dương Minh Hạo đỏ ngầu , hai tay hung hãn chống lên tay vịn trên ghế , sắc mặt cực kỳ dữ tợn.
Dương Thừa Húc bị giật mình , ngây người tại chỗ. Phải mất một lúc lâu sau mới kịp thời phản ứng lại được. Đúng lúc anh ta chuẩn bị nói gì đó , cửa phòng V.I.P lại vang lên tiếng gõ nhẹ , người đàn ông khi nãy vừa rời đi lại tươi cười bước vào.
“Ngài ấy nói có thể đưa hai người qua đó nhưng ngài ấy có một điều kiện. Nếu như hai người có thể đáp ứng được thì muốn gì cũng không thành vấn đề.” Người đàn ông cất điện thoại di động , đi tới trước mặt ba người họ rồi ngồi xuống , trong tay còn cầm theo một miếng bánh ngọt , vừa ăn vừa nói.
“Điều kiện gì cứ nói tôi nghe xem.” Rốt cuộc , Abel này xảo quyệt và khó đối phó đến nhường nào , mấy năm trước , Dương Minh Hạo đã được lĩnh giáo rồi. Điều kiện mà anh ta nói chắc chắn không hề đơn giản.
“Thật ra thì cũng không phải là việc khó khăn cả. Chỉ là ông chủ của chúng tôi yêu cầu cháu trai và cháu gái của ông ấy đến nhà thăm. Ngài ấy yêu cầu ông phải giữ lại ít nhất một trong hai người họ lại , bất kể là ông dùng thủ đoạn gì , bất kể là còn sống hay đã chết , nhất định phải giữ lại được một người.”
Người đàn ông này vừa cười , vừa nói những lời này , Trần Mộc Châu nghe mà lạnh cả người. Đôi tay cô ta đột nhiên run bần bật như đang hối hận. Tại sao ban đầu lại theo hai người này đến đây chứ. Lúc đó , rõ ràng cả Dương Thừa Húc và Dương Minh Hạo đều không như thế này…
“Đương nhiên là có thể. Nhưng mà trước đó , tôi hy họng ông có thể dẫn chúng tôi qua đó ngay lập tức.” Cháu trai và cháu gái của Abel chẳng phải là Nguyễn Tri Hạ và Nguyễn Kiến Định à , mà vừa vặn hai người họ cũng là mục tiêu của ông ta. Có thể bắt được hai người đó , ông ta còn có thể báo thù.
Chuyện tốt như vậy , nếu như không đồng ý , ông ta mới là người đáng chết.
“Được rồi , nếu như ông Hạo đây cũng thoải mái như vậy thì đương nhiên là tôi cũng không nên ở đây thăm dò làm gì nữa cả. Tôi cho mấy người ba mươi phút , có gì cần thu dọn thì thu dọn đi. Nửa tiếng nữa tới đây tìm tôi , tôi sẽ đưa mấy người đi.”
Người đàn ông tươi cười vỗ tay một cái. Cửa phòng V.I.P đột nhiên mở ra , mấy nhân viên phục vụ đang xách túi lớn túi nhỏ cung kính đi tới rồi đứng ở bên cạnh.
“Túi thì tôi đã giúp mấy người chuẩn bị xong rồi , mấy người tranh thủ thời gian đi.” Ông ta chỉ vào mấy cái túi lớn túi nhỏ trong tay mấy nhân viên phục vụ kia. Người đàn ông đó nói xong cũng không thèm quan tâm đến bọn họ , tự mình ăn bánh ngọt , chỉ có điều nụ cười trên mặt vẫn chưa hề biến mất.
Dương Minh Hạo đứng dậy nhìn đồ ăn của người đàn ông đó theo bản năng , suy nghĩ một chút rồi lại ngồi xuống. Dù sao thì trong nhà cũng không có món đồ giá trị nào cả. Sau này không có cái gì thì có thể mua thêm cũng được. Sau khi suy nghĩ thông suốt , ông ta ngồi xuống và yên tâm thưởng thức đồ ăn một cách thoải mái.
Dương Thừa Húc đưa mắt nhìn bố mình , bất động ngồi suy nghĩ một chút , động tác ưu nhã cầm nĩa lên ăn điểm tâm.
Trái lại , Trần Mộc Châu im lặng không nói lời nào , đứng dậy nhận lấy chiếc túi trong tay nhân viên phục vụ , đưa mắt nhìn người đàn ông đang đứng cách đó không xa rồi vội xoay người rời đi.
Mặc dù cô ta không có chút kí ức nào về nơi này nhưng mà cái cảm giác yên tâm này thì không phải ở đâu cũng có thể cảm nhận được.
Từ sau khi đến đây , dường như Dương Minh Hạo và Dương Thừa Húc không hề bước chân ra khỏi nhà. Tất cả những thứ có trong nhà đều là do cô ta ra ngoài mua về từng tí từng tí một. Có những thứ cả đời này cũng không mua nổi nên những thứ lặt vặt này đều là những thứ nên đem theo.
Đem theo những món đồ này để nhắc nhở mình rằng , người đàn ông Dương Thừa Húc này vô tình đến nhường nào. Rõ ràng là trước đó anh ta còn yêu cô đến nỗi có thể chết vì cô ta. Nhưng chỉ hơn một năm sống trong cảnh khổ cực , mọi chuyện đều đảo lộn hết.