Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 4201



Chương 4201:

con khoản học tập và sinh hoạt, những việc con làm, bố sẽ không can thiệp, cũng chưa nghĩ tới muốn can thiệp, con về sau sẽ như thế nào, có thể có thành tựu gì hay không cũng là chuyện của con, chẳng lẽ con không muốn để cho mẹ con thư thả một chút sao?” Nói chưa được mấy câu, Abel cũng đã cơ bản thăm dò được Nguyễn An rốt cuộ có tính cách gì!

Không dễ nói chuyện nhưng cũng không thể quá rản, tuy rắng ít nói ít cười, nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm đến mẹ của mình, đây là một nhược điểm, tuổi còn quá nhỏ, công thêm chưa từng có kiến thức.

ra bên ngoài thế giới, hơi chút có chút thiển cận, nhưng hành động khi nói chuyện, lễ nghĩa tuy rắng không đạt tiêu chuẩn, nhưng nhìn ra được là có học qua một ít, chỉ là chưa đạt tiêu chuẩn mà thôi.

Chỉ cần nắm được nhược điểm là mẹ của cậu, Nguyễn An liền sẽ nói gì nghe nấy, ngoan ngoấn giống như đứa nhỏ, điểm này tương đối tốt.

“Mẹ của tôi tôi sẽ tự mình chăm sóc tốt cho bà ấy, nếu lúc trước là ông đã không cần bà, hiện tại hà tất ở chỗ này làm bộ làm tịch!”

Nguyễn An chán ghét nhìn lướt qua Abel, biểu cảm trong nháy mắt khó coi, cảm xúc thiếu chút nữa không kiềm chế được.

Nghe được lời này, Abel sửng sốt một chút, nhướng mày, đôi tay đan vào nhau đặt ở trên bụng cười khẽ một tiếng.

“Ông cười cái gì, chẳng lẽ tôi nói có gì sai sao?” Nguyễn An có chút không được tự nhiên bóp chặt ngón tay, hỏi.

“Con không thích bố như vậy, chính là bởi vì lúc trước bố đã vứt bỏ mẹ con à?” Abel một chút cũng không giận, chỉ là hơi nghi hoặc hỏi một câu, không chờ Nguyễn An trả lời, ngay sau đó hỏi: “Vậy con thật đúng là đã oan uổng bố rồi, mẹ con trước kia làm thế nào đến phòng bố, mang thai con làm sao, vì sao sau khi sinh ra con cũng không tới tìm bố, những điều này đều phải đi học mẹ của con, bố đối với những việc này hoàn toàn không biết gì cả, nếu không phải con mang theo người phụ nữ bệnh nặng kia tìm tới đây, bố sợ là cả đời cũng không biết con ồn tại”

“Không thể nào, mẹ lúc trước đã từng nói cho tôi biết, chính là ông.

đã vứt bỏ mẹ tôi, là ông chướng mắt mẹ tôi, ông ghét bỏ mẹ không phải danh môn cao quý, không thể mang lại lợi ích gì cho ông, cho nên đem mẹ đuổi ra khỏi cửa khi bà mang thai…”

Càng nói âm thanh Nguyễn An càng nhỏ, lúc biết những việc này, cậu vẫn còn nhỏ, rất nhiều chuyện chỉ có thể suy nghĩ một chiều, hơn nữa là tin tưởng mẹ mù quáng, bà nói cái gì chính là cái đó, dường như sẽ không suy nghĩ sâu xa lời nói của bà, hiện tại cấn thận ngẫm lại, kết hợp những hỏi thăm lúc trước và biết được một chút chuyện, lời này rõ ràng rất có vấn đề, mẹ câu rất giống như thật sự lừa cậu!

Abel thấy cậu trầm mặc xuống, đang muốn lại nói chút gì đó, trên cầu thang đột nhiên truyền đến một giọng nữ yếu ớt.

“Chuyện năm đó bố con đích xác là là mẹ bị ma quỷ ám, muốn một bước lên trời, cho nên mới lén đi đến phòng ông ấy, sau đó mẹ mất đi hành tung của bố con, muốn đi tìm ông ấy thì đã tìm không thấy nữa, hơn nữa khi đó mẹ còn không biết đã mang thai con, không tìm được người, liền như vậy đến một nơi xa, sau khi đến nơi rồi, mới phát hiện đã mang thai”

Người phụ nữ vừa nói, vừa đi từ cầu thang xuống, một tay đỡ tay vịn, bước đi tập tễnh dáng đi như đã cố hết sức, đi thẳng đến bên cạnh.

Nguyễn An bên ngồi xuống, lau mồ hôi trên trán, thở dài mới nói tiếp: “Sau đó ở bên kia mẹ không xu dính túi, đã không có cách nào đi tìm bố con, cho nên cuối cùng mới có thể sinh con ra ở xóm nghèo, những ngày sau đó mẹ một bên muốn nuôi sống chính mình, một bên còn muốn nuôi sống con, hơn nữa không tin tức của bố con, cho nên căn bản không rời khỏi nơi đó, chỉ có thể cùng con sống những ngày.

như vậy, Nguyễn An, là mẹ có lỗi với con, là mẹ vô dụng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.