Một lát, Nguyễn Tri Hạ mới tìm được giọng của mình, lên tiếng nói: “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
Tư Mộ Hàn cũng không trực tiếp đáp lại câu hỏi của cô, mà là hỏi ngược lại: “Anh muốn làm gì em không biết sao?”
“Không biết!” Giọng Nguyễn Tri Hạ có chút gay gắt: “Cho tới bây giờ em đều không biết.”
Đúng vậy, cho tới bây giờ cô đều không đoán ra Tư Mộ Hàn muốn làm gì.
Cô không đoán được tâm tư của anh.
Giọng Tư Mộ Hàn bình tĩnh không có một chút lên xuống: “Vậy yên tâm dưỡng thai đi.”
Nguyễn Tri Hạ cười lạnh một tiếng: “Sau đó thì sao? Anh muốn tới cướp đứa bé?”
Giọng Tư Mộ Hàn cuối cùng cũng nổi giận: “Đó vốn là con chúng ta.”
“Tư Mộ Hàn, em nói cho anh biết, anh đừng hòng mang con về nhà họ Tư.”
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ hiểu rõ, nếu Tư Mộ Hàn thực sự muốn cướp con với cô, cô hoàn toàn không thể cướp lại.
Chỉ là, cô không có thể trơ mắt nhìn con mình bị Tư Mộ Hàn mang về nhà họ Tư.
Theo như lời của Thẩm Sơ Hoàng, bên trong nhà họ Tư là một đám người ăn tươi nuốt sống.
Chuyện ông cụ Tư và mẹ Tư Mộ Hàn, người nhà họ Tư đều liên quan.
Đột nhiên, Tư Mộ Hàn trầm giọng nói: “Nguyễn Tri Hạ, em tin tưởng anh không?”
Nguyễn Tri Hạ hơi sửng sờ, không nghĩ tới anh lại đột nhiên hỏi vấn đề này.
Tin tưởng anh sao?
Mà Tư Mộ Hàn giống như cũng không phải thực sự đoán được câu trả lời của Nguyễn Tri Hạ, tự mình nói: “Chăm sóc tốt bản thân, anh giải quyết xong tất cả, sẽ đón hai người trở về.”
Giọng điệu anh trước đây và lúc dặn cô, không khác nhau chút nào, điều này làm cho Nguyễn Tri Hạ có ảo giác “Hai người sẽ không rời xa nhau.”
Lúc cô ngẩn ra, Tư Mộ Hàn đã cúp điện thoại.
Nguyễn Tri Hạ nhìn màn hình đã tối lại, có chút không rõ tình hình.
Tư Mộ Hàn nói, giải quyết xong tất cả, sẽ đón bọn cô trở về?
Bọn cô? Là chỉ cô và con?
…
Tư Mộ Hàn cúp điện thoại, lại nhìn chằm chằm điện thoại di động đến say sưa.
Trợ lý bê cà phê vào, thấy bộ dạng này của Tư Mộ Hàn, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc, cà phê của anh.”
Không ngoài dự đoán, Tư Mộ Hàn cũng không để ý tới anh ta.
Trợ lý than nhỏ một tiếng, xoay người đi ra ngoài, chợt nghe thấy giọng Tư Mộ Hàn truyền đến từ phía sau: “Đặt giúp tôi vé máy bay đi Sydney.”
“Sydney?” Trong lòng trợ lý có chút nghi hoặc, lịch trình gần đây anh ta đều nhớ rất rõ, không có lịch đi Sydney.
Lúc trợ lý đang nghi hoặc, anh ta lại nghe Tư Mộ Hàn nói: “Quên đi.”
Trợ lý không thể làm gì khác ngoài là đóng cửa lại đi ra, chỉ là lúc đang đóng cửa, anh ta mơ hồ nghe thấy được tiếng cười của Tư Mộ Hàn.
Chắc chắn là ảo giác của anh ta rồi, anh ta đến đây lâu như vậy, còn chưa từng thấy tổng giám đốc cười.
Tư Mộ Hàn mở album ảnh trong điện thoại di động, tất cả đều là ảnh chụp Nguyễn Tri Hạ.
Vẻ mặt anh dịu dàng nhìn qua từng cái từng cái, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt Nguyễn Tri Hạ trong tấm hình, nhíu mày một cái kiên định.
Rất nhanh, là có thể nhìn thấy em rồi.
Nguyễn Tri Hạ nói chuyện điện thoại với Tư Mộ Hàn xong thì không giống như trước nữa.
Cô giống như bị trúng tà, cứ liên tục nghĩ tới câu nói của Tư Mộ Hàn..