Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 127



CHƯƠNG 127: LẬT TUNG ĐẤT TRỜI TÌM CÔ.

“Mẹ, con nghĩ chắc chắn ba đã biết chuyện chúng ta bỏ trốn rồi, đầu tiên ba sẽ sai người tìm chúng ta, có lẽ còn lật tung cả thành phố này lên.” Viễn Đan vừa đi vừa nói, như thể cậu rất hiểu Thịnh Trình Việt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộc Diên hơi lo lắng, cô cũng hiểu tính cách của Thịnh Trình Việt, chắc chắn anh sẽ không chịu để yên, cô lừa anh, còn dẫn bọn trẻ chạy trốn, bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chịu đựng được, huống chi là người đàn ông cố chấp như Thịnh Trình Việt. Giờ cô phải tìm một chỗ trốn, tránh bị Thịnh Trình Việt phát hiện.

“Căn biệt thự con mua kia có an toàn không? Con chắc chắn Thịnh Trình Việt không tìm tới đó chứ?” Tiêu Mộc Diên vẫn hơi lo lắng hỏi, mặc dù cô biết con trai mình hiện giờ rất giỏi, nhưng không có nghĩa là cậu có thể đấu lại được với Thịnh Trình Việt, thế lực của anh như thế nào cả thành phố này đều biết.

Nguyệt Nguyệt lại có vẻ rất tin tưởng Viễn Đan, cô bé vỗ ngực cậu, kiêu ngạo nói: “Thế lực của anh cũng không nhỏ mà, mặc dù không bằng ba nhưng chúng ta nên tin tưởng anh.” Nguyệt Nguyệt biết Viễn Đan là thằng nhóc đen tối cỡ nào, cho nên đương nhiên cô bé tin Viễn Đan có thể trốn thoát được sự truy lùng của ba.

Tiêu Mộc Diên không kìm được lườm một cái, bảo cô tin tưởng Viễn Đan? Muốn cô tin một thằng nhóc sáu tuổi? Chuyện quái gì thế?

“Mẹ, mẹ không tin con ư?” Viễn Đan nhìn phản ứng của Tiêu Mộc Diên bèn hỏi cô, cậu thông minh tuyệt đỉnh như thế này, hơn nữa lại còn là đại gia mà mẹ lại không tin cậu? Đúng là quá coi thường cậu rồi, hừ!

Tiêu Mộc Diên nhìn Viễn Đan, nói thật lòng, không phải là cô không tin Viễn Đan mà là không hề tin tưởng tí nào cả, hơn nữa còn phải kiểm chứng căn biệt thự mà cậu nói tự mua kia nữa. Một đứa bé sáu tuổi đi mua biệt thự, ai bán cho nó chứ! Mặc dù trong lòng rất nghi ngờ nhưng Tiêu Mộc Diên cũng chẳng hỏi nhiều, cô đi xem đã rồi tính tiếp, nếu không thích hợp để trốn thì lập tức đổi địa điểm, giờ không thể ở lâu chỗ nào hết, vì sợ bị Thịnh Trình Việt bắt được.

“Đương nhiên là mẹ tin con rồi, sao mẹ có thể không tin con chứ?” Tiêu Mộc Diên cười híp mắt nói, rồi cùng bọn trẻ bắt taxi tới biệt thự.

Phải công nhận rằng, biệt thự mà Viễn Đan mua vô cùng kín đáo, hơn nữa cũng không quá nổi bật, nhưng bên trong lại rất xa xỉ, xem ra năng lực của tên nhóc này cũng không nhỏ nhỉ. Chỉ là có một điểm khiến cô nghi ngờ, sao thằng nhóc này lại mua được, không có chứng minh thư thì mua kiểu gì?

“Mẹ, mẹ đang nghĩ gì thế? Con dùng chứng minh thư của dì Bân Bân, dì ấy lắm nhà nên có thêm một căn biệt thự cũng rất bình thường, sẽ không bị người khác nghi ngờ đâu.” Viễn Đan kiêu ngạo nói, dường như câu nói này có nghĩa là con đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi.

Bân Bân? Vậy có nghĩa là Trương Bân Bân cũng biết bọn họ ở đây? Cô ấy không biết giữ mồm giữ miệng, lỡ như khai ra bọn họ thì toi đời.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, dì Bân Bân không biết đâu, con lén đi mua đấy.” Lời này của Viễn Đan nói trúng tim đen của Tiêu Mộc Diên, chỉ cần không ai biết chỗ ở của cô là được, nếu không hậu quả thật nghiêm trọng.

Ba người bọn họ cũng bước vào trong nhà, Tiêu Mộc Diên bỗng há hốc miệng nhìn Viễn Đan, vừa vào phòng cô đã hoảng hốt như thể bước vào nhà của Thịnh Trình Việt. Nơi này giống y hệt căn biệt thự của Thịnh Trình Việt, đến ghế cũng y chang.

Đương nhiên Nguyệt Nguyệt cũng không ngờ là sẽ như thế này, sao giống căn biệt thự của ba tới vậy, tên nhóc Viễn Đan này muốn làm gì? Cô bé không tin rằng cậu làm vậy chỉ vì để cho cô bé và mẹ có cảm giác về nhà.

Viễn Đan lại cười hi hi, cậu còn tiến lên trước kéo tay Tiêu Mộc Diên.

“Mẹ, thế nào? Giống nhà ba không?” Cậu làm giống hệt căn biệt thự của Thịnh Trình Việt, đến bản thiết kế căn nhà không không khác tí nào.

Lúc này cô mới sững sờ nhìn con trai mình, cô bỗng hôn lên trán cậu, cô hiểu con trai cô đang chứng minh, Thịnh Trình Việt có thể làm được thì nó cũng có thể làm được.

“Tiểu Viễn Đan, con giỏi quá đi, đúng là con hơn cha là nhà có phúc.” Tiêu Mộc Diên cười nói, như vậy có nghĩa là ở đây thì cô sẽ không cảm thấy lạ lẫm mà giống như ở biệt thự của Thịnh Trình Việt vậy, hơn nữa đây lại là nhà cô, là con trai cô mua cho cô.

“Anh, sao anh giỏi vậy chứ, em sùng bái anh quá đi.” Nguyệt Nguyệt cũng vui vẻ hôn lên mặt Viễn Đan, như thể bày tỏ kích động hiện giờ của cô bé.

Viễn Đan cười hi hi, tất cả những việc cậu làm đều là vì mẹ và em gái, chỉ cần hai người họ vui vẻ là cậu chẳng màng chuyện gì.

“Hai người xem đồ ở trong tủ lạnh đi, con đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi, đủ cho chúng ta ăn một tháng.” Có lẽ qua tháng này, bọn họ có thể trốn ra nước ngoài rồi.

“Thật ư? Viễn Đan, mẹ yêu con chết mất.” Tiêu Mộc Diên vui vẻ bế Viễn Đan lên, cô còn đang nghĩ làm sao để ngăn cách với thế giới bên ngoài. Không ngờ con trai cô đột nhiên nói câu này, có thể không khiến cô vui vẻ ư?

“Chết tiệt, các người đều là lũ ăn hại à? Đến một người phụ nữ dẫn theo hai đứa bé cũng không tìm được.” Trong văn phòng, Thịnh Trình Việt giận dữ hét lên, người phụ nữ này khiến anh tức điên rồi, không những cướp con của anh mà còn lừa anh, giờ lại còn dẫn con anh bỏ trốn, anh lại bị một người phụ nữ đùa giỡn, cho dù là ai cũng không nuốt trôi cơn tức này, chết tiệt, nếu như cô rơi vào tay anh thì chắc chắn anh sẽ không tha cho cô.

Những người đứng ở trong văn phòng, chân như thể mềm nhũn, những nơi nên tìm thì họ đã cho người tìm hết rồi, ngoài Âu thị với Trương thị ra thì bọn họ đều tìm hết rồi.

Lúc này Lâm Phong vẫn coi là bình tĩnh, anh ta tiến lên trước một bước.

“Anh Việt, những chỗ cần tìm bọn em đã tìm hết rồi, chỉ còn Trương thị với Âu thị thôi, hay là tới đó tìm thử.” Lâm Phong cung kính nói, mắt hiện vẻ phức tạp.

“Đi! Đi ngay cho tôi.” Thịnh Trình Việt quát lên, trong mắt tức giận như có thể phun ra lửa rồi.

Ngay giờ khắc này, anh giống như ma quỷ chui ra từ địa ngục, khiến tất cả những người ở trong phòng đều sợ hãi, không kiềm được mà rùng mình, như thể lời nói của anh sẽ lấy mạng bọn họ.

“Chúng ta tới Trương thị tìm trước đi, không được bỏ sót bất cứ nơi nào.” Lâm Phong bình tĩnh dặn dò, trong lúc nói vẫn nhìn Thịnh Trình Việt.

Lúc này Thịnh Trình Việt căn bản không có tâm trạng để làm việc, trong đầu anh toàn là thù hận, tức giận, người phụ nữ này lừa anh, anh lại bị một người phụ nữ đùa giỡn.

Lâm Phong nhìn dáng dấp của Thịnh Trình Việt, anh ta muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói, giờ Thịnh Trình Việt tức giận tới vậy, một khi chọc giận thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.

“Chuyện gì, nói đi!” Thịnh Trình Việt như thể đoán được Lâm Phong muốn nói gì đó, giọng nói lạnh lùng vang lên.

Lâm Phong căng thẳng, anh ta còn hơi lo lắng nói.

“Anh Việt, cậu chủ đã cả ngày không ăn gì rồi, cậu ấy cứ ngây ngốc nhìn ảnh của cô Tiêu.” Lâm Phong dè dặt nói, giọng nói thể hiện lo lắng. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì Thịnh Tuấn Hạo cũng không chịu nổi.

Thịnh Trình Việt mím chặt môi, đột nhiên anh đứng dậy, đi vào hầm giam, có phải tối qua anh trừng phạt con trai mình hơi nặng không?

Lâm Phong lập tức đi theo Thịnh Trình Việt.

“Anh Việt, thực ra tôi còn một số lời không biết có nên nói hay không.” Lâm Phong vẫn dè dặt nói, giờ anh ta không dám nói tùy tiện, chẳng may chọc giận Thịnh Trình Việt thì anh ta không gánh nổi hậu quả.

“Nếu đã không biết thì đừng nói nữa.” Thịnh Trình Việt nhàn nhạt nói, nhưng giọng điệu lại không hề nghiêm khắc.

Tâm trạng của Thịnh Trình Việt không tốt, anh cũng sợ mình sẽ làm ra việc không khống chế được, cho nên có chuyện gì để sau rồi xử lý, giờ anh không có hứng để nghe kể chuyện.

Trong một căn phòng nhỏ, Thịnh Tuấn Hạo lặng lẽ ngồi trên nền nhà lạnh băng, nhưng tay cậu lại nắm chặt bức ảnh của Tiêu Mộc Diên, cậu đã nhìn bức ảnh này cả ngày rồi.

“Mẹ, giờ mẹ có khỏe không? Thực ra con không hề trách ba về tất cả những việc ba làm, dù sao con, Viễn Đan với Nguyệt Nguyệt cũng là con của ba, ba biết được sự thật, tức giận là chuyện bình thường.” Thịnh Tuấn Hạo vuốt mặt Tiêu Mộc Diên trên bức ảnh, khẽ nói, cậu nhìn Tiêu Mộc Diên mà cười, như thể cô đang cười ở trước mặt cậu vậy.

Thịnh Trình Việt vừa tới liền thấy Thịnh Tuấn Hạo đang ngồi thẫn thờ dưới nền nhà, trái tim anh đau đớn, sải bước tới bên cậu rồi bế cậu lên.

Thịnh Trình Việt cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, ngay sau đó mùi chanh quen thuộc xông vào mũi, cậu lập tức quay đầu, đúng là ba, ba tới thăm cậu ư? Bàn tay nhỏ nắm bức ảnh không khỏi siết chặt lại, trong lòng cậu bỗng dấy lên cảm giác khó chịu.

“Con không sợ bị lạnh à?” Thịnh Trình Việt bật thốt lên, hình như không hề cảm thấy sự quan tâm trong lời nói của mình.

Thịnh Tuấn Hạo không ngờ rằng Thịnh Trình Việt lại quan tâm cậu như thế, bỗng cảm thấy chua xót, hốc mắt đỏ hoe, giọt nước mắt lập tức tràn khỏi bờ mi, cậu rúc vào lòng Thịnh Trình Việt khóc òa lên.

Thịnh Trình Việt không ngờ Thịnh Tuấn Hạo lại khóc, anh bỗng ngây người, sau đó liền kéo Thịnh Tuấn Hạo khỏi lòng mình.

“Con thật là bẩn thỉu, tránh xa ba ra, sau này còn ngồi dưới nền nhà, bị ốm thì đừng có tìm ba.” Mặc dù Thịnh Trình Việt giả bộ ghét bỏ, nhưng trong mắt lại tràn đầy yêu thương, thương con trai mình khóc nhè.

Thịnh Tuấn Hạo không để ý tới vẻ ghét bỏ của Thịnh Trình Việt, vẫn dựa vào ba, cậu có thể nhận thấy vẻ đau lòng trong mắt Thịnh Trình Việt, cậu biết ba lo lắng cho cậu, thương cậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.