CHƯƠNG 131: ANH ẤY ĐÚNG LÀ ĐÃ LỪA CÔ
Cô cúi xuống hôn lên trán Nguyệt Nguyệt, sau đó bế Nguyệt Nguyệt lên, mùi sữa thơm lập tức xộc vào mũi. Cô muốn ôm con gái một lúc, e là sau này cô sẽ không còn cơ hội này nữa.
Vừa vào phòng khách, đập vào mắt cô đầu tiên là Thịnh Trình Việt, sau đó là Triệu Dương và Lâm Phong đang đứng sau lưng anh. Cô dừng bước ở cửa, chân không thể di chuyển thêm được bước nào nữa.
Ngay lúc Tiêu Mộc Diên vừa bước vào, Thịnh Trình Việt đã nhìn thấy cô, dường như có một cơn khó chịu dồn nén trong lồ ng ngực anh. Anh vẫn nghịch cái cốc trong tay, ra vẻ như chưa nhìn thấy Tiêu Mộc Diên, tất nhiên anh đang muốn làm khó Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên lẳng lặng đứng trước cửa, Thịnh Trình Việt cũng không thèm để ý tới cô, tựa như Tiêu Mộc Diên không tồn tại vậy. Nhưng Nguyệt Nguyệt không chịu nổi bầu không khí này nữa, mẹ và cô bé tới đây là vì muốn gặp anh trai, chứ không phải chơi trò chiến tranh lạnh. Nguyệt Nguyệt tuột xuống khỏi người Tiêu Mộc Diên, định chạy tới trước mặt Thịnh Trình Việt.
Nhưng Tiêu Mộc Diên lại kéo Nguyệt Nguyệt lại, cô sợ Nguyệt Nguyệt vừa đi sẽ không thể quay về bên cô được nữa.
Dường như cảm nhận được nỗi sợ hãi trong lòng Tiêu Mộc Diên, Nguyệt Nguyệt để mặc cho Tiêu Mộc Diên kéo lại, cô bé không chạy về phía Thịnh Trình Việt nữa, thôi thì đứng ở bên này nói cũng được.
“Chú ơi, anh Viễn Đan bị thương rồi ạ? Giờ anh ấy đang ở đâu?” Tuy mặt ngoài Nguyệt Nguyệt rất bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng thực chất cô bé lại đang rất căng thẳng, dù sao người bị thương là Tiêu Viễn Đan, anh trai ruột của cô bé.
Thịnh Trình Việt hơi nhướn mày, sau đó mới quay sang Nguyệt Nguyệt và Tiêu Mộc Diên như kiểu giờ mới nhìn thấy hai mẹ con họ, anh bỗng nở một nụ cười châm chọc.
“Chú à?” Thịnh Trình Việt không đáp lời Nguyệt Nguyệt mà hỏi ngược lại một câu, giọng nói đầy uy nghiêm khiến người ta không khỏi run lên.
“Ba.” Nguyệt Nguyệt lập tức sửa lời, ngay sau đó cô bé ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Mộc Diên, dường như muốn xem thử Tiêu Mộc Diên có đồng ý để cô bé gọi Thịnh Trình Việt là ba không.
Thịnh Trình Việt nghe thấy Nguyệt Nguyệt gọi ba thì sắc mặt đã dịu lại, nhưng khi thấy cử động của Nguyệt Nguyệt, cơn giận trong lòng anh lập tức lại dâng lên. Đáng chết, Nguyệt Nguyệt gọi ba còn phải xem Tiêu Mộc Diên có đồng ý hay không nữa à?
“Để đứa trẻ lại, còn cô có thể đi.” Thịnh Trình Việt hờ hững nói với giọng đầy rét lạnh, thậm chí từ đầu đến cuối anh không thèm liếc mắt nhìn Tiêu Mộc Diên đến một cái.
Trái tim Tiêu Mộc Diên bỗng hoảng hốt, cô nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt mở to mắt, cơ thể nhỏ bé bất giác dựa gần vào Tiêu Mộc Diên thêm một chút.
Đột nhiên Thịnh Trình Việt đứng dậy, rảo bước về phía Tiêu Mộc Diên, ánh mắt anh u ám sâu thẳm tựa đáy hồ.
Tiêu Mộc Diên không ngờ Thịnh Trình Việt lại đi về phía cô, cô lập tức kéo tay Nguyệt Nguyệt lùi về đằng sau, cô cảm thấy Thịnh Trình Việt lúc này chính là một tên ác ma.
Thịnh Trình Việt không thèm để ý tới phản ứng của Tiêu Mộc Diên, anh muốn xem cô có thể lùi lại đến khi nào.
Tiêu Mộc Diên kéo tay Nguyệt Nguyệt đã lùi ra tận bên ngoài, nhưng Thịnh Trình Việt vẫn đi về phía cô, cô chỉ có thể lùi lại tiếp.
“Á…” Tiêu Mộc Diên đã quên bẵng chuyện đằng sau có bậc thang, bước chân bị hụt một cái, cả người cô ngã xuống, ngay cả Nguyệt Nguyệt cũng bị ngã theo.
Ánh mắt Thịnh Trình Việt hơi tối lại vài phần, vốn dĩ anh muốn mặc kệ Tiêu Mộc Diên, để người phụ nữ này chịu tí đau khổ cũng tốt, nhưng cô lại kéo con gái của anh ngã cùng.
Ngay sau đó, hương chanh thanh mát của Thịnh Trình Việt lập tức xộc tới, cô đã bị anh kéo vào lòng.
“Cô muốn chết thì đừng kéo con gái tôi chết chung.” Thịnh Trình Việt đột nhiên mở miệng, tuy miệng nói như thế nhưng anh lại không thả Tiêu Mộc Diên ra, rõ ràng mặt thì giận dữ đùng đùng nhưng tay lại dịu dàng ôm cô vào lòng, mùi hương quen thuộc khiến anh không nỡ buông tay.
Tiêu Mộc Diên hơi đỏ mặt, tay cô đặt lên lồ ng ngực của Thịnh Trình Việt, muốn rời khỏi lòng anh, nhưng lại phát hiện mình không thể di chuyển chút nào.
“Tiêu Viễn Đan sao rồi?” Tiêu Mộc Diên thấp giọng hỏi, cô cũng biết mình làm sai nên hỏi với giọng lí nhí, không dám nhìn vào mắt của Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt ban đầu còn tưởng cô sẽ hỏi thăm anh, ai ngờ vừa mở miệng cô đã nhắc tới Tiêu Viễn Đan, cô không muốn hỏi xem anh đã phải chịu đựng những gì sao?
“Tiêu Viễn Đan rất ổn, đang chờ cô tới gặp nó đấy.” Giọng nói của Thịnh Trình Việt rét lạnh, cả ngoài toát ra hơi thở lạnh lẽo khiếp người.
Trái tim Tiêu Mộc Diên như thắt lại, anh đúng là đã lừa cô, nghĩ tới đây, cô từ từ ngẩng đầu nhìn Thịnh Trình Việt.
“Chúng ta có thể thương lượng không?” Cuối cùng, Tiêu Mộc Diên trầm giọng nói, trong lời nói xen lẫn ý cầu xin, cô chấp nhận trả giá bằng mọi thứ chỉ cần anh chịu trả lại con cho cô.
“Thương lượng? Cô lấy cái gì để thương lượng với tôi? Cơ thể? Tôi đã ngán tận cổ cô rồi.” Thịnh Trình Việt nói với mặt lạnh tanh, nhưng vẫn không muốn buông người phụ nữ này ra.
Cơ thể Tiêu Mộc Diên hơi run rẩy, ý của anh là sao? Chẳng lẽ anh thật sự muốn cướp đi những đứa trẻ của cô? Không được, cô phải kiện lên tòa, cô sẽ không từ bỏ hai đứa con của mình.
“Tôi chỉ cần Tiêu Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt, còn lại chuyện gì tôi cũng có thể đồng ý với anh.” Cô ngập ngừng nói từng chữ. Đúng thế, trừ con ra, cô có thể đồng ý bất cứ điều kiện nào của anh, những đứa trẻ chính là tính mạng của cô.
Thịnh Trình Việt hơi nhướn mày, cô đã không còn bất kỳ cơ hội nào rồi, Tiêu Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt đã vào gia phả của gia tộc họ Thịnh, chúng không thể đi theo cô được nữa.
“Từ lúc cô lừa tôi, đùa giỡn với tôi, cô đã không còn tư cách này nữa, cô không những không thể mang con đi, cũng sẽ bị tôi đưa vào danh sách đen, sau này sẽ không có công ty nào dám tuyển cô, đây chính là cái giá phải trả khi dám đối đầu với nhà họ Thịnh.” Đúng thế, anh đã triệt mọi con đường của cô rồi, anh sẽ cho người phụ nữ này nếm trải hậu quả của việc phản bội anh.
“Tôi không có, tôi chỉ vì những đứa trẻ của tôi thôi.” Tiêu Mộc Diên cố ngụy biện, không ngờ anh ấy lại triệt mọi con đường của cô, với thế lực của Thịnh Trình Việt thì chắc chắn sẽ làm được, anh muốn phá hủy cô sao?
“Những đứa trẻ à? Những đứa trẻ ở nhà họ Thịnh sẽ tốt hơn khi ở với cô nhiều, dám cướp đi con của tôi, tội tăng thêm một bậc, sau này công ty nào dám tuyển cô, tôi sẽ dập công ty đó.” Thịnh Trình Việt u ám nói khiến Tiêu Mộc Diên run lên, anh thật sự muốn phá hủy cô hoàn toàn.
“Tôi sẽ đưa những đứa trẻ đi.” Giọng nói Tiêu Mộc Diên đầy kiên định, cho dù phải trả cái giá lớn như thế nào cô cũng chấp nhận.
“Thế phải xem cô có bản lĩnh và năng lực cướp những đứa trẻ khỏi tay tôi không?” Giọng nói Thịnh Trình Việt đầy khinh thường, dám chọc tôi à, cô cứ đợi phải trả giá đi.
“Chúng ta lên tòa đi.:” Cô sẽ nhờ đàn anh Trương Vân Doanh giúp cô, vụ kiện này cô nhất định phải thắng, cô không thể thua được, nếu thua thì cô thật sự sẽ không còn gì cả.
“Muốn kiện lên tòa à? Được, tôi sẽ cho cô thua tâm phục khẩu phục.” Vừa dứt lời, Thịnh Trình Việt bèn thả Tiêu Mộc Diên ra.
“Lâm Phong, gọi điện cho văn phòng luật sư.” Thịnh Trình Việt nói xong liền quay người đi vào trong, sắc mặt anh đầy lạnh lẽo, anh sẽ cho cô không còn chỗ đặt chân trên mảnh đất này.
Tiêu Mộc Diên không thèm để ý Thịnh Trình Việt, cô quay người đi ra ngoài, nếu Tiêu Viễn Đan không sao thì cô đã yên tâm rồi, cô sẽ không dễ dàng buông tay, Thịnh Trình Việt có thể tìm luật sư thì cô cũng có thể, giờ cô có tiền, vụ kiện này chỉ có thể thắng, không được thua.
“Để Nguyệt Nguyệt lại.” Tiêu Mộc Diên đi cũng được, nhưng Nguyệt Nguyệt không có lý do gì phải đi theo cô, hơn nữa Nguyệt Nguyệt và Tiêu Viễn Đan là hai đứa trẻ năm đó cô lén lút đưa đi, năm đó sinh ba, vì thế trên pháp luật thì ba đứa trẻ đều thuộc về anh.
Tiêu Mộc Diên chợt khựng lại, sắc mặt cô hơi thay đổi, Nguyệt Nguyệt là con của cô, tại sao cô phải để lại.
“Giờ anh đã mang Tiêu Viễn Đan đi rồi thì Nguyệt Nguyệt sẽ ở chỗ tôi, anh yên tâm đi, tôi sẽ không trốn đi đâu, con trai tôi vẫn đang nằm trong tay anh.” Dứt lời, Tiêu Mộc Diên lập tức kéo Nguyệt Nguyệt rời khỏi.
Thịnh Trình Việt nhìn bóng lưng Tiêu Mộc Diên không chớp mắt, nhưng điều kỳ lạ là anh lại không ngăn cản cô, ánh mắt chỉ tối đi vài phần, trong mắt lập lòe ánh sáng khó mà diễn tả.
“Anh Việt, cứ thế thả cô ta đi sao?” Triệu Dương khó hiểu hỏi, Thịnh Trình Việt chẳng phải luôn chờ Tiêu Mộc Diên tới đây sao? Tại sao giờ lại thả cô ta đi? Hơn nữa còn để cô ta mang theo Nguyệt Nguyệt nữa.
Thịnh Trình Việt không đáp lời, chỉ nhìn Tiêu Viễn Đan đang đứng trên lầu, Tiêu Viễn Đan đang nhìn xuống đây, có lẽ nó cũng thấy Tiêu Mộc Diên rồi, nhưng tại sao nó không xuất hiện để gặp mẹ của nó?
Sau khi Tiêu Mộc Diên đưa Nguyệt Nguyệt rời khỏi, trái tim treo lơ lửng của Tiêu Mộc Diên cuối cùng đã có thể yên tâm, không ngờ Thịnh Trình Việt lại để cô đi, cô chắc chắn phải giấu Nguyệt Nguyệt đi, cô phải lập ra một kế hoạch cụ thể, đến lúc đó, dù thua kiện thì cô cũng sẽ không đưa Nguyệt Nguyệt cho Thịnh Trình Việt.
Tiêu Mộc Diên vừa nghĩ vừa gọi điện thoại cho Âu Vũ Đình.
Âu Vũ Đình đang quay phim, vừa nhìn thấy điện thoại của Tiêu Mộc Diên thì vô cùng kích động. Là cô ấy, cô ấy gọi điện cho anh à, cô ấy nhớ anh sao?
“Vũ Đình, là em.” Tiêu Mộc Diên khẽ nói, sau đó nhìn về phía Nguyệt Nguyệt, cô phải đưa Nguyệt Nguyệt tới chỗ Âu Vũ Đình trước, như thế thì cô mới yên tâm được.
“Ừm, em sao thế? Khóc à?” Âu Vũ Đình cảm thấy giọng nói của Tiêu Mộc Diên hơi khàn, cô ấy sao thế? Lại bị Thịnh Trình Việt ăn hiếp nữa à? Vừa nhắc tới Thịnh Trình Việt, Âu Vũ Đình lại cảm thấy tức giận.
“Anh đừng hỏi gì hết, em chỉ muốn để Nguyệt Nguyệt ở chỗ anh một thời gian, anh có thể giúp em được không?” Tuy hỏi như thế nhưng Tiêu Mộc Diên có thể khẳng định Âu Vũ Đình sẽ không từ chối cô, cô rất hiểu con người của Âu Vũ Đình.
Quả nhiên, Âu Vũ Đình không hỏi gì nữa, tuy anh ấy rất thắc mắc nhưng vẫn không mở miệng hỏi, chỉ vì Tiêu Mộc Diên bảo anh ấy đừng hỏi.
“Được, anh cho người tới đón em.” Giọng nói Âu Vũ Đình đầy dịu dàng, Tiêu Mộc Diên đã gặp chuyện uất ức gì sao? Nếu là như thế thì tại sao cô ấy không tới tìm anh, anh có thể làm chỗ dựa tốt nhất cho cô ấy mà.
“Vâng, tối nay có thể đón luôn không anh? Hôm nay anh về nước, sáng sớm mai anh đưa Nguyệt Nguyệt đi.” Tiêu Mộc Diên không muốn kéo dài thời gian, chuyện để càng lâu thì càng phiền phức, cô phải để Nguyệt Nguyệt mau chóng rời khỏi, như thế cô mới yên tâm được.