CHƯƠNG 142: CÓ KHẢ NĂNG SAO?
“Gần đây tôi quên rất nhiều chuyện, nếu trước đây tôi quen biết loại người khốn nạn như anh, vậy thì sao này chúng ta chỉ là người xa lạ, hơn nữa…” Nói đến đây, cô bất chợt liếc về phía ba đứa bé. Khoảnh khắc trông thấy Nguyệt Nguyệt, cô có chút hoảng hốt khi trông thấy hình bóng mình ngày bé. Cô định nói không được để mấy đứa bé này gọi cô là mẹ, nhưng sau khi trông thấy niềm mong đợi trong mắt chúng, cô lần chần không nói tiếp được nữa.
“Tôi vẫn còn trẻ, không thể có đứa con lớn vậy được. Nếu các cháu thích cô thì có thể gọi cô là chị.” Dứt lời, Tiêu Mộc Diên kéo Trương Vân Doanh đang ngẩn ngơ, quay người bỏ đi. Từ đầu đến cuối, cô không hề quay lại nhìn bọn họ.
Thịnh Trình Việt lạnh lùng nhìn hai bóng lưng kia, cô vừa nói gì cơ? Cho dù trước đây quen biết thì sau này cũng trở thành người lạ hả? Đã chọc tới Thịnh Trình Việt này, cô nghĩ còn có khả năng sao? Hơn nữa cô lại bảo con anh gọi mình là chị, vậy chẳng phải anh trở thành chú của cô à? Thế chẳng phải loạn hết trật tự rồi ư?
“Việt, anh không sao chứ.” Cao Ngọc Mai lập tức khoác tay Thịnh Trình Việt. Thật ra cô ta muốn hỏi mặt anh có sao không, nhưng làm vậy há chẳng phải thêm dầu vào lửa à.
“Ừ.” Thịnh Trình Việt lạnh lùng đáp, đôi mắt sâu xa vẫn chăm chú nhìn theo hướng Tiêu Mộc Diên và Trương Vân Doanh đi mất, trong lòng như có ngọn lửa hừng hực.
Viễn Đan cũng nhìn theo mẹ với ánh mắt khó tin, mẹ bị mất trí phải không? Sao có thể thế chứ? Mấy hôm trước vẫn còn tốt mà, chẳng lẽ mấy ngày qua xảy ra chuyện gì?
“Chắc chắn mẹ có chuyện gì rồi.” Thịnh Tuấn Hạo cũng góp lời. Ánh mắt xa lạ của Tiêu Mộc Diên khi nhìn bọn cậu không giống giả bộ, nhưng sao mẹ có thể quên các cậu được chứ? Cho dù quên mất cậu nhưng không thể nào quên được Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt mà.
“Mặc kệ mẹ xảy ra chuyện gì, em đều đứng về phía mẹ.” Gương mặt Nguyệt Nguyệt đầy kiên định, nhưng trong lòng cô bé lại chua xót. Sao mẹ lại quên mình, mình đã làm sai gì đó khiến mẹ tức giận sao?
“Lâm Phong, đi điều tra tình hình của Tiêu Mộc Diên mấy ngày qua đi, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn nữa, xem vì sao cô ấy lại đi cùng với Trương Vân Doanh.” Vừa nhắc tới Trương Vân Doanh, Thịnh Trình Việt nghiến răng nghiến lợi nói.
Cao Ngọc Mai nhìn dáng vẻ Thịnh Trình Việt, dường như cô ta đã nhận ra Thịnh Trình Việt thật sự có tình cảm với Tiêu Mộc Diên rồi, chỉ là chính bản thân anh còn chưa phát hiện ra, cho nên trước khi anh phát hiện ra, cô ta phải có được anh.
“Việt, chúng ta có nên về trước hay không?” Từ đầu đến cuối Cao Ngọc Mai luôn dịu dàng từ tốn, chẳng hề tỏ vẻ ghen tuông điên cuồng.
Bấy giờ Thịnh Trình Việt mới chú ý đến Cao Ngọc Mai vẫn im lặng nãy giờ, dáng vẻ cô vẫn hiền hòa là thế khiến ánh mắt anh tối sầm lại.
“Em không ghen à?” Thịnh Trình Việt cau mày. Nếu là quá khứ, chắc chắn cô ấy sẽ khóc sướt mướt với anh rồi kêu gào ầm ĩ, song biểu hiện của Cao Ngọc Mai lúc này khiến anh phải bất ngờ, cô gái mà anh vừa ý quả nhiên rất đặc biệt. Nghĩ đến đây, Thịnh Trình Việt nhoẻn miệng cười tươi tắn.
“Em tin tưởng anh.” Cao Ngọc Mai nói ngắn gọn mà kiên định, đôi mắt chan chứa nét cười.
Những lời này lại khiến Thịnh Trình Việt rung động sâu sắc. Thứ mà anh muốn là tin tưởng, cô không khóc lóc hay làm khó anh cũng chính là tin tưởng anh. Giờ khắc này, cõi lòng anh bỗng rung động, có phải anh đã quá vô tâm với cô không?
“Ba, con đói bụng.” Nguyệt Nguyệt nhìn hai người trước mặt liếc mắt đưa tình bèn cất lời ngắt ngang bọn họ. Bởi vì được gặp Tiêu Mộc Diên, gương mặt nhỏ nhắn kia đã lộ ra nụ cười.
Thịnh Trình Việt nhìn sang Nguyệt Nguyệt, khóe môi nhếch cong, lập tức ôm lấy Nguyệt Nguyệt.
“Nguyệt Nguyệt muốn ăn gì? Ba đưa con đi.” Thịnh Trình Việt cười nói, còn tiện thể hôn má Nguyệt Nguyệt. Mùi hương cơ thể của con bé và Tiêu Mộc Diên giống nhau, trong lúc bất chợt Thịnh Trình Việt phát hiện, hình như mình đã trúng độc của Tiêu Mộc Diên rồi, dù ở lúc nào hay trong tình huống nào, anh luôn nghĩ tới cô.
Đôi mắt Cao Ngọc Mai lóe lên vẻ tính toán, cô ta phải nghĩ cách xử lý bọn trẻ này mới được. Có bọn trẻ ở chung với Thịnh Trình Việt, cô ta cơ bản không có bất kỳ cơ hội nào.
“Việt, hay là cả nhà mình về nhà ăn đi, Nguyệt Nguyệt muốn ăn gì để em làm cho con bé.” Cao Ngọc Mai lập tức tỏ thiện ý, đôi mắt đong đầy nét cười. Khi đối mặt với bọn trẻ, hiển nhiên cô ta phải ra dáng mẹ hiền rồi.
“Con không muốn về nhà ăn, con muốn đi ăn riêng với ba.” Nguyệt Nguyệt ngước đầu, ý của cô bé quá rõ ràng, cô bé muốn đuổi Cao Ngọc Mai đi.
“Dì Mai, bọn cháu cũng muốn ăn riêng với ba.” Viễn Đan không chút khách khí nói. Cậu cũng ngước đầu, chẳng thèm quan tâm đ ến cô ta.
Cao Ngọc Mai giả vờ đáng thương nhìn Thịnh Trình Việt, nếu nhìn kỹ còn phát hiện giọt nước mắt óng ánh trong mắt cô ta. Thịnh Trình Việt giật mình, cảm thấy con mình hơi quá đáng.
“Ngọc Mai cũng đi cùng, nếu các con không thích dì Mai thì có thể tự đi ăn riêng.” Giọng điệu Thịnh Trình Việt vẫn luôn bá đạo là thế. Mặc dù anh không còn cảm giác yêu thương như sáu năm về trước dành cho Cao Ngọc Mai, nhưng ít nhất bây giờ cô vẫn là người phụ nữ của anh.
Ba đứa trẻ đều không nói gì, chúng đều đang âm thầm tính toán, tuyệt đối không thể để ba và Cao Ngọc Mai có cơ hội ở riêng với nhau.
Nhìn thấy ba đứa trẻ ngoan ngoãn ngậm miệng, Thịnh Trình Việt cười thoải mái rồi dẫn chúng đến nhà hàng. Anh thừa biết suy nghĩ của chúng, nhưng anh không gượng ép chúng.
“Đàn anh, sao em lại quen biết người đàn ông kia được nhỉ? Và cả ba đứa bé kia nữa, chuyện gì đã xảy ra?” Tiêu Mộc Diên kéo Trương Vân Doanh đi rất xa rồi mới hỏi. Trong lòng cô đang ngổn ngang trăm mối. Cô biết ba đứa trẻ đấy không tự dưng nhận mẹ, bởi vì cô nhận ra cô bé con kia cực kỳ giống cô, điều này khiến cô có chút bất an.
Trương Vân Doanh không biết phải trả lời câu hỏi của Tiêu Mộc Diên thế nào, sớm biết sẽ gặp Thịnh Trình Việt ở đó, anh tuyệt đối không đưa Tiêu Mộc Diên đi đâu, nhưng sự xảy ra rồi mới hối hận thì đã muộn.
“Có phải sáu năm qua đã xảy ra chuyện rất quan trọng gì đó không, với lại ba đứa bé…”
“Bất kể có chuyện gì, em phải tin tưởng anh yêu em.” Trương Vân Doanh đột ngột cúi xuống và hôn lên môi Tiêu Mộc Diên. Đôi môi của cô rất mềm, lại rất thơm ngọt hệt như trong tưởng tượng của anh ấy.
Tiêu Mộc Diên giật mình trước cái hôn bất chợt này, nhưng rất nhanh cô đã đáp lại nó. Trương Vân Doanh đã thổ lộ với cô, đàn anh mà cô thầm mến đã tỏ tình với cô. Có điều trong đầu cô vẫn luôn nghĩ tới ba đứa trẻ, và cả đôi mắt to tròn long lanh tựa vì sao của cô bé kia, mọi thứ đều khiến lòng cô không yên.
Cô không nhắm mắt thưởng thức nụ hôn kia mà mở to nhìn gương mặt gần trong gang tấc. Cô tự nhủ với lòng, mặc kệ quá khứ, bây giờ Trương Vân Doanh có thể ở bên cô thì chính là duyên phận, điều này chứng minh cô có một vị trí nhất định trong lòng anh ấy.
Trương Vân Doanh buông Tiêu Mộc Diên ra rồi ngắm gương mặt ửng hồng của cô, không dằn được đưa tay chạm vào mặt cô, cảm xúc mềm mịn từ làn da của cô thật tuyệt vời, hệt như tưởng tượng của anh ấy.
“Đàn anh…”
“Gọi anh là Vân!” Anh sửa lại cách xưng hô của cô. Anh luôn mong chờ cô sẽ sửa lời gọi tên anh, nhưng cô lại ngây ngô và xấu hổ mãi, không chịu gọi.
“Vân…” Tiêu Mộc Diên nhẹ nhàng cất lời, giọng điệu khó che giấu sự ngại ngùng. Có lẽ hiện tại trái tim cô chỉ như thiếu nữ 18 tuổi.
Trương Vân Doanh nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của Tiêu Mộc Diên, lại đột nhiên hôn lên trán cô, sau đó mới kéo cô đi thẳng về phía trước.
“Đừng nhớ đến chuyện sáu năm trước, được không? Anh yêu em, vẫn luôn yêu em.” Giọng Trương Vân Doanh rất nhẹ, rất kiên định như thể đang tuyên thệ gì đó.
“Em tin anh.” Một câu nói nhẹ nhàng lại đơn giản khiến lòng hai người như dâng trào bọt sóng, hai bàn tay bất giác nắm chặt hơn.
Khi họ về đến nhà, Tiêu Lâm và Lưu Na đã nấu cơm xong. Vừa thấy Tiêu Mộc Diên trở lại, hai ông bà lập tức chạy ra đón.
“Diên Diên về rồi à, con xem mẹ nấu rất nhiều món ăn ngon cho con, con mau đến ăn đi.” Lưu Na cười dắt tay Tiêu Mộc Diên, sau này bà sẽ không bao giờ rời xa con gái nữa, bà phải bảo vệ cô con gái này thật tốt, bù đắp lại những thiệt thòi mà con phải gánh chịu.
Tiêu Mộc Diên nhìn Lưu Na, vẫn không sao tin nổi trước mặt là mẹ mình. Cô nhớ ngày xưa mẹ bỏ đi mới dứt khoát làm sao, cô gần như lật cả thành phố này lên mà vẫn chẳng tìm được, nhưng bà lại chịu trở về khi cô bị tai nạn giao thông, có thật không vậy?
“Mẹ biết những năm qua con chịu nhiều thiệt thòi lắm, sau này mẹ không bỏ lại con nữa đâu.” Lưu Na ôm ghì lấy Tiêu Mộc Diên. Đều là lỗi của bà, nếu năm đó bà không bỏ rơi con gái rồi đi một mình, có lẽ đã con gái bà sẽ không ra nông nỗi này.
Tiêu Lâm cầm USB đi tới. Sau khi Tiêu Mộc Diên bị tai nạn giao thông, thứ này được lấy ra từ túi cô. Bởi vì lo sợ USB sẽ bị người ta cướp mất nên ông vẫn giữ bên mình.
“Diên Diên, cho con cái này, đây là lá bài tẩy cuối cùng của Tiêu thị chúng ta, có thể khôi phục Tiêu thị hay không thì phải trông cậy vào con rồi.” Thật ra Tiêu Lâm cũng chẳng dám trông mong Tiêu thị có thể vực dậy lần nữa, nhưng ông cũng biết tầm quan trọng của bản thiết kế này, ông chỉ biết sơ qua về bản thiết kế này nên đành dựa cả vào con gái.
“Đây là cái gì?” Hiển nhiên Tiêu Mộc Diên vẫn không biết về nó.
“Trước kia ba từng nói với con, khi còn bé ba từng là con độc đinh của Tiêu thị giàu có, nhưng sau đó vì một sự cố mà suy tàn.” Tiêu Lâm thở dài nói.
Tiêu Mộc Diên gật đầu, cô biết chuyện này, nhưng nó có liên quan gì tới chiếc USB kia? Cô nhận lấy USB và quan sát.
“Đây là bản thiết kế còn sót lại, rất nhiều kẻ ao ước có được nó. Ông nội con từng nói, sử dụng bản thiết kế này có thể giúp Tiêu thị vực dậy lần nữa.” Tiêu Lâm nghĩ tới những lời dặn dò trước lúc lâm chung của ba mình. Cũng tại ông vô dụng nên mới để Tiêu thị rơi vào kết cục ấy.
Tiêu Mộc Diên siết chặt chiếc USB nho nhỏ trong bàn tay: “Ba yên tâm, con gái nhất định không phụ sự kỳ vọng của ba.” Ánh mắt cô đầy kiên định, Tiêu thị sẽ sống lại từ tay cô lần nữa.