CHƯƠNG 195: CHÚNG TA THẬT LÒNG YÊU NHAU
Thịnh Trình Việt tìm Cao Ngọc Mai rất lâu mà vẫn không thấy, anh biết, cô ta đã lần nữa bỏ đi rồi, hơn nữa anh cũng biết, lần này cô ta đi là sẽ không quay trở về nữa.
Cho dù họ không kết hôn nhưng anh cũng sẽ bảo vệ cô ta thật tốt, không để ai có thể hại đến cô ta dù chỉ một chút, vậy mà tại sao cô ta vẫn lựa chọn rời đi. Lúc này anh đột nhiên lại nhớ đến Tiêu Mộc Diên, lúc đó anh để cô đợi ở khách sạn, không biết Tiêu Mộc Diên giờ đã về chưa?
Anh giờ mới vô thức lấy điện thoại ra, nhất thời cảm thấy không còn gì để nói, thật đáng chết, điện thoại thế mà lại bị tắt nguồn rồi.
Anh nhanh chóng lái xe đến biệt thự, vừa bước vào liền thấy các con đã trở lại rồi, có lẽ Tiêu Mộc Diên cũng về rồi, hôm nay anh thất hẹn, cô nhất định sẽ rất tức giận, anh phải giải thích rõ ràng với cô mới được.
Nguyệt Nguyệt và Thịnh Tuấn Hạo đều đang ngồi yên lặng, vừa nhìn thấy Thịnh Trình Việt về liền hiểu ý nhau mà quay đầu không để ý đến anh, làm ra vẻ giống như đang tức giận.
Thịnh Trình Việt tìm Cao Ngọc Mai đã đủ mệt rồi, không nghĩ đến sau khi về nhà rồi hai đứa trẻ này lại còn đối xử với anh như thế, anh đây đã trêu chọc phải ai cơ chứ.
Thế nhưng Thịnh Trình Việt cũng không giận, anh thừa nhận, thất hẹn là anh sai, cho nên, dù thế nào thì anh cũng nên xin lỗi các con, nhưng mà hai đứa trẻ này cũng thật là quá đáng, còn không thèm nhìn anh, còn có Viễn Đan kia gần đây càng ngày càng kì lạ.
Thịnh Tuấn Trình Việt cười ha ha nhìn Thịnh Tuấn Hạo, Thịnh Tuấn Hạo lại lần nữa quay đầu đi vẫn không thèm quan tâm Thịnh Trình Việt.
Anh lại nhìn về phía Nguyệt Nguyệt, con bé lại không quay mặt đi mà liếc nhìn Thịnh Trình Việt rồi nhìn ra chỗ khác, không phải là cũng không vui sao?
“Nguyệt Nguyệt, hôm nay ba thất hẹn, ba sai rồi, nhưng ba thật sự có việc rất quan trọng phải đi làm mà.” Thịnh Trình Việt nhẫn nại giải thích, anh trước đây chưa từng như thế, nhưng bây giờ vì yêu các con, không muốn chúng không vui nên anh mới nhẫn nại xin lỗi như thế.
Nguyệt Nguyệt trừng mắt nhìn Thịnh Trình Việt.
“Vậy ba thất hẹn với bọn con vì chuyện gì thế? Ba đừng nói với con là vì chuyện của Cao Ngọc Mai đấy.” Nguyệt Nguyệt tức giận nói, cô bé bây giờ giận tới nỗi còn không thèm gọi dì mà gọi thẳng tên Cao Ngọc Mai.
Thịnh Trình Việt hơi ngẩn ra, trong mắt rõ ràng xẹt qua một tia không vui, Nguyệt Nguyệt cũng thật không biết lớn nhỏ, mà cho dù là vì chuyện của Cao Ngọc Mai thì đã sao, Cao Ngọc Mai bỏ đi như thế, hơn nữa lúc đấy anh bỏ cô ta lại một mình ở vũ hội, cô ta nhất định là đã phải chịu nhiều gièm pha nên không chịu được mới phải bỏ đi, anh đương nhiên là phải đi tìm cô ta.
“Đúng là vì Cao Ngọc Mai, nhưng mà …”
“Nếu đã là vì Cao Ngọc Mai, vậy thì ba không cần phải giải thích nữa đâu, bọn con quá thất vọng về ba rồi.” Nguyệt Nguyệt tức giận đứng lên đi vào trong, lúc này cô bé mới nhận ra lựa chọn của mẹ là đúng đắn, chú Âu tốt hơn ba bao nhiêu, ít nhất thì chú Âu cũng chỉ thích mình mẹ thôi, chú ấy nhất định sẽ không bỏ rơi mẹ vì người phụ nữ khác.
Thịnh Trình Việt đang định kéo Nguyệt Nguyệt lại thì thấy Thịnh Tuấn Hạo bên cạnh cũng đứng lên, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Nhìn thấy các con từng đứa từng đứa đều bất thường, trong lòng anh dường như cũng đoán ra được gì đó? Chẳng lẽ Tiêu Mộc Diên xảy ra chuyện gì rồi sao? Điện thoại anh vẫn luôn bị tắt nguồn nên cô chắc chắn sẽ không gọi được.
Thịnh Trình Việt kéo Thịnh Tuấn Hạo lại, ánh mắt sâu sắc nhìn chằm chằm con trai trước mặt.
“Tuấn Hạo, con nói cho ba biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thịnh Trình Việt kéo Thịnh Tuấn Hạo ngồi lên đùi mình, trong lòng không kìm được có chút lo lắng cho Tiêu Mộc Diên, cô chắc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
“Ba, mẹ sắp kết hôn với Âu Vũ Đình rồi, ba tự nghĩ cách đi.” Thịnh Tuấn Hạo nói xong liền đứng dậy, ba thế mà lại bỏ rơi mẹ không quan tâm vì Cao Ngọc Mai kia, vậy thì sau này liệu có lại vì người phụ nữ khác mà làm tổn thương mẹ không, lần này cậu cũng bắt đầu nghi ngờ tình yêu của ba dành cho mẹ rồi, ba có lẽ chỉ là nhất thời rung động, không phải thật lòng yêu mẹ.
Tay Thịnh Trình Việt giữ chặt Thịnh Tuấn Hạo đang định đứng lên, đồng tử trầm lại, Tiêu Mộc Diên kết hôn với Âu Vũ Đình chỉ vì một lần anh thất hẹn sao? Vậy có phải Tiêu Mộc Diên cũng không tin tưởng anh hay không?
“Nói rõ ràng cho ba rồi hẵng đi.” Tiêu Mộc Diên sao lại có thể kết hôn với Âu Vũ Đình được cơ chứ, trong đầu anh chợt hiện lên lời Tiêu Mộc Diên đã từng nói, cô nói cô yêu Âu Vũ Đình, chẳng lẽ tất cả đều là thật sao? Cô thật sự sẽ lấy Âu Vũ Đình sao?
“Ba, chẳng lẽ ba không nghĩ là bởi vì ba làm sai nên đã để mất mẹ sao? Mẹ vừa mới có chút ấn tượng tốt với ba, thế mà ba đã lại thất hứa với mẹ.” Thịnh Tuấn Hạo nhìn thẳng vào mắt Thịnh Trình Việt nói, dáng vẻ lại giống như hận sắt không thành thép, ba thật không biết nắm bắt cơ hội.
“Nếu như chỉ vì chuyện thất hẹn này thì ba có thể giải thích với mẹ con, nhưng dì Cao Ngọc Mai của các con cũng bỏ đi rồi, sau này, các con chỉ có một người mẹ thôi.” Thịnh Trình Việt nhìn Thịnh Tuấn Hạo nói, anh vốn nghĩ có thể giữ được Cao Ngọc Mai, nhưng anh lại không tìm được cô ta, đây có lẽ là số mệnh rồi.
Thịnh Tuấn Hạo vừa nghe Cao Ngọc Mai đi rồi thì biểu cảm đã có chút hoà hoãn lại, họ đều rất không thích Cao Ngọc Mai, hơn nữa Cao Ngọc Mai nấu cơm cho chúng hoàn toàn là để theo đuổi ba chứ không hề tốt với chúng chút nào.
Thực ra đây có lẽ cũng là do tác dụng tâm lí, cũng giống như cậu rất ghét Âu Vũ Đình, dường như chỉ cần là người ảnh hường đến việc ba mẹ ở bên nhau thì mấy người họ đều ghét.
“Cao Ngọc Mai thật sự đã đi rồi sao?” Ngữ khí của Thịnh Tuấn Hạo cũng đã tốt hơn, chỉ cần Cao Ngọc Mai đi rồi, vậy thì không phải ba sẽ không có vị hôn thê nữa sao? Vậy thì sau này ba với mẹ có thể quang minh chính đại ở bên nhau rồi.
“Ừ, con vẫn còn chưa kể xong chuyện của mẹ đâu đấy.” Chuyện Thịnh Trình Việt quan tâm nhất vẫn là Tiêu Mộc Diên, cô gái nhỏ này, chẳng lẽ chỉ vì anh thất hẹn mà kết hôn với Âu Vũ Đình sao?
Thực ra trong lòng Thịnh Trình Việt vẫn còn lo lắng, anh sợ rằng Tiêu Mộc Diên sẽ thật sự yêu Âu Vũ Đình, nếu như vậy có lẽ anh không còn chút cơ hội nào nữa rồi.
Trên gương mặt anh tuấn lúc này bị phủ một tầng âu sầu, hoá ra khi yêu một người thì sẽ lo được lo mất như thế.
“Con cũng không biết, mẹ rất yêu Âu Vũ Đình, mẹ cũng muốn kết hôn với Âu Vũ Đình nữa.” Thịnh Tuấn Hạo nhìn ra được, mỗi lần mẹ nhìn thấy ba, mắt mẹ đều sáng long lanh, điều đó nói lên rằng mẹ yêu ba, nhưng sao mẹ lại kết hôn với Âu Vũ Đình chứ?
Thịnh Trình Việt mím chặt bờ môi mỏng, việc này chẳng lẽ có liên quan đến ba mẹ cô, chẳng lẽ ba mẹ cô bị người của Âu Vũ Đình bắt đi rồi để uy hiếp cô lấy Âu Vũ Đình.
Thịnh Trình Việt nghĩ đến đây liền đặt Thịnh Tuấn Hạo xuống, nhanh chóng vào phòng của mình, dùng điện thoại trong phòng gọi cho Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên lúc này còn đang sà vào lòng Lưu Na, ba và mẹ cuối cùng đã trở lại rồi, cô phải tận hưởng cảm giác ấm áp của gia đình.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của cô đột nhiên reo lên, cô hơi chau mày, ai lại gọi điện thoại vào lúc này cơ chứ? Nhìn thời gian, bây giờ đã muộn thế rồi, chắc không phải Thịnh Trình Việt chứ.
Mở điện thoại ra xem quả nhiên là Thịnh Trình Việt, cô nghĩ nhất định là các con đã nói với Thịnh Trình Việt chuyện cô sắp kết hôn, anh đã biết cô sắp kết hôn rồi còn gọi điện thoại thế này là có ý gì? Anh muốn làm gì chứ?
Lưu Na thấy Tiêu Mộc Diên có vẻ trầm tư, trong lòng cũng đoán được ít nhiều, cười ha ha đẩy Tiêu Mộc Diên ra.
“Bạn của con gọi điện thoại đến kìa, sao còn không nghe đi.” Thực ra cho dù Tiêu Mộc Diên không nói thì bà cũng biết chuyện Tiêu Mộc Diên và Âu Vũ Đình kết hôn sẽ không đơn giản như thế, hơn nữa, bà cũng không tin con gái bà sẽ yêu Âu Vũ Đình, tính cách nó ngoan cường như thế, sao có thể đang yêu Trương Vân Doanh lại chuyển sang yêu Âu Vũ Đình được?
Tiêu Mộc Diên về phòng mình mới nghe điện thoại của Thịnh Trình Việt, tên ác ma này bây giờ lại gọi đến làm gì không biết? Chắc không phải anh ta vừa đi hẹn hò với Cao Ngọc Mai về đấy chứ, vừa nghĩ đến đây, lòng cô không biết sao lại có chút phẫn nộ, Thịnh Trình Việt này thế mà lại dám cho cô leo cây, đi gặp người phụ nữ khác, giờ còn có mặt mũi gọi cho cô nữa, thật không còn lời nào để nói mà.
“Thịnh Trình Việt, có chuyện gì thế?” Nói đến cũng thật lạ, làm sao mà cô biết được số máy bàn nhà Thịnh Trình Việt, thôi bỏ đi, bây giờ không phải lúc nghĩ chuyện này, mà cô cũng không có tâm trạng nghĩ.
“Diên Diên, em vẫn chưa ngủ sao?” Thịnh Trình Việt nghe thấy ngữ điệu của cô có hơi cao, nên nghĩ rằng bây giờ cô vẫn chưa ngủ.
Tiêu Mộc Diên không nhịn được trợn mắt, còn có kiểu như thế nữa sao?
Muộn như thế này còn gọi điện thoại, cho dù cô có ngủ rồi, không phải cũng sẽ bị anh đánh thức sao? Anh đúng là hỏi thừa mà.
“Ừ, đang nói chuyện với mẹ.” Cô có gì nói nấy, vừa nãy đúng là cô nói chuyện với mẹ, hơn nữa còn nằm trong lòng mẹ, cảm giác có mẹ thật là tốt.
“Vậy chuyện của em và Âu Vũ Đình là thế nào?” Thịnh Trình Việt vào thẳng chủ đề, gương mặt anh tuấn của anh lúc này có thêm một chút phiền muộn, anh thật sự lo Tiêu Mộc Diên và Âu Vũ Đình có chuyện gì với nhau.
Tiêu Mộc Diên khinh thường nhếch môi, anh còn không biết xấu hổ mà hỏi cô sao, anh còn có vị hôn thê nữa cơ mà? Hơn nữa ngay hôm nay anh còn vì vị hôn thê của mình mà cho cô leo cây đấy.
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là tôi và Âu Vũ Đình thật lòng yêu nhau nên chúng tôi sẽ kết hôn.” Tiêu Mộc Diên lúc nói còn có ý cười, giống như cô và Âu Vũ Đình kết hôn là chuyện rất đáng vui mừng.
Nhưng trong đầu cô lại hiện lên hình bóng của Thịnh Trình Việt, đến nỗi chính cô cũng cảm thấy bất ngờ, tại sao lúc này người cô nghĩ đến không phải là Trương Vân Doanh mà lại là Thịnh Trình Việt chứ? Cô giơ tay vỗ vỗ đầu mình, cô bị làm sao thế này, cô đang nghĩ linh tinh gì thế không biết?
“Hai người thật lòng yêu nhau sao? Vậy anh thì sao? Con của chúng ta thì sao?” Thịnh Trình Việt có hơi tủi thân, nếu là trước đây, anh nhất định sẽ tức giận cãi nhau với Tiêu Mộc Diên, nhưng như thế sẽ chỉ làm Tiêu Mộc Diên tức giận mà vẫn không giải quyết được vấn đề, thế nên nghĩ một lúc, vẫn nên mềm mỏng lại, có lẽ còn có chút tác dụng.
Tiêu Mộc Diên nghe thấy lời của Thịnh Trình Việt chỉ cảm thấy thật nực cười, cô sắp kết hôn thì có liên quan gì đến anh chứ? Con của anh thì để cho vị hôn thê của anh chăm sóc, đương nhiên, nếu con muốn đến gặp cô thì vẫn có thể gặp, cô cũng không nói là sẽ không gặp các con.