Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 231



CHƯƠNG 231: TÔI NUÔNG CHIỀU ĐẤY, ANH CÓ Ý KIẾN À?

Tiêu Mộc Diên sửng sốt, Thịnh Trình Việt tự nhiên trở nên dịu dàng như vậy khiến lòng cô thấy ấm áp.

“Vậy nếu chẳng may em lấy danh nghĩa của anh để ra ngoài làm chuyện xấu thì sao?” Cô hỏi.

“Vậy anh cũng đành phải nhận thôi! Ai bảo anh đã cưới em chứ?”

Thịnh Trình Việt mỉm cười làm Tiêu Mộc Diên có cảm giác như thấy ánh sáng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào và cái khuyên tai màu xanh ngọc lấp lánh như ngôi sao vậy.

Sau đó, Thịnh Trình Việt lần lượt giải quyết tốt rất nhiều vấn đề. Hóa ra có nhiều chỗ sơ hở như vậy, thảo nào Tiêu Mộc Diên cứ nhất quyết phải đến công ty mà không để ý tới sự phản đối của anh.

Về phần vấn đề bản vẽ bị lộ ra ngoài, anh cũng có suy nghĩ như Tiêu Mộc Diên, nhất định là bên trong có kẻ phản bội. Mà người này chắc là kẻ đã chạy trốn vào tối hôm qua. Bây giờ anh phải suy tính làm sao để bắt được kẻ phản bội này.

Công việc vẫn phải tiếp tục, nếu như để cho kẻ phản bội này thực hiện được ý định thì Tiêu thị sẽ gặp phải uy hiếp lớn nhất từ trước tới nay.

Tiêu Mộc Diên từng xem qua trên phim truyền hình thấy cứ đưa cho mỗi nhân viên một bản vẽ khác nhau, sau đó xem bên ngoài công ty xuất hiện bản vẽ của người nào thì người nào chính là kẻ phản bội.

Thật ra cô cũng từng nghĩ tới điều này, nhưng trong công ty của các cô có quá nhiều nhà thiết kế nên sẽ mất rất nhiều thời gian để cho ra bản vẽ và lần lượt thảo luận với từng người. Lúc này công ty đang có đơn hàng cần xử lý gấp nên cô căn bản không có thời gian để làm vậy.

Sau khi thảo luận với Thịnh Trình Việt suốt một buổi sáng, Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy miệng khô khốc, nhưng nhìn anh làm việc vẫn rất có tinh thần.

Anh xắn tay áo lên, ánh mắt xem tài liệu cũng nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Mọi người luôn nói khi người đàn ông nghiêm túc là người đó đẹp trai nhất, Tiêu Mộc Diên rất đồng ý với điều này. Cô muốn đi ra ngoài pha hai cốc cà phê để bọn họ nâng cao tinh thần.

Nhưng cô vừa đi ra lại đụng phải Tống Nhật Huy – người có cái tôi lớn tới cực điểm.

“Ồ, đây không phải là tổng giám đốc gì đó sao? Thật ra cũng chỉ là một kẻ có kỹ thuật trên giường tốt, biết quyến rũ người đàn ông mà thôi. Mẹ cô sinh ra cô là để bảo cô làm kẻ thứ ba sao?”

“Anh không có bằng chứng, dựa vào đâu mà lại nói tôi như vậy hả?”

“Sao tôi lại không có bằng chứng chứ? Thịnh Trình Việt – tổng giám đốc Thịnh Thế đã kết hôn từ nửa năm trước rồi. Tôi cũng biết công ty này mới thành lập từ tám tháng trước, nhưng mấy tháng qua căn bản không làm ăn được gì, mãi đến khi Thịnh Thế ra sức người sức của mới lấp đầy được nơi đây.

“Mặc dù cô đúng là bà chủ của Tiêu thị nhưng cô cũng chỉ là kẻ vô dụng mà thôi.”

Cho dù Tiêu Mộc Diên vẫn biết rõ Thịnh Trình Việt có lẽ giỏi hơn mình, nhưng cô tuyệt đối không cho phép người khác phủ nhận những cố gắng của mình như vậy.

“Anh biết hai chữ bà chủ này viết thế nào không?” Tiêu Mộc Diên cố nén giận.

“Ha ha! Cô muốn lấy thân phận bà chủ ra ép tôi à? Tôi nói cho cô biết, Tống Nhật Huy tôi chỉ nghe theo người mạnh, xem thường loại phụ nữ hám giàu chỉ biết dựa dẫm vào người có quyền thế như cô.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên.” Tống Nhật Huy nói mỗi câu đều rất kiên quyết, mũi anh ta cũng sắp hướng lên trời rồi.

“Nếu đã vậy, bắt đầu từ hôm nay anh đi quét dọn nhà vệ sinh đi.”

“Cái gì? Không ngờ cô lại bảo thiên tài như tôi đi quét dọn nhà vệ sinh à! Loại người vì tình riêng mà bất chấp kỷ luật như cô, thảo nào lại có nhiều người muốn hủy bỏ hợp đồng với cô như vậy. Bởi vì cô căn bản là một kẻ thối nát. Cô cho rằng leo lên được tổng giám đốc Thịnh thì đời cô sẽ tốt rồi sao? Anh ta đã kết hôn rồi. Còn nữa, những hợp đồng được cô mang về hẳn đều do cô ngủ với người ta mới có được đúng không?”

Tống Nhật Huy nói rất khó nghe, không ngờ bây giờ lại đi hạ thấp nhân cách của cô.

Tiêu Mộc Diên tức giận giơ tay tát anh ta một cái: “Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy qua người nào vô sỉ như anh. Anh đã không biết cố gắng thì thôi còn luôn phủ nhận người khác. Đúng là kinh nghiệm điều hành công ty của tôi kém hơn Thịnh Trình Việt, nhưng thiết kế của anh còn chẳng bằng một đầu ngón tay của bà đây đâu!”

Tiêu Mộc Diên vốn cũng muốn ôn hòa với anh ta nhưng không thể nhịn được nữa. Tống Nhật Huy này đúng là đồ thần kinh. Cô không muốn tỏ ra cao ngạo như thế, nhưng cuối cùng vẫn thật sự tức tới run cả người.

Hơn nữa, mặc dù Tống Nhật Huy là chuyên gia thiết kế nhưng chỉ có lên kế hoạch là tạm được thôi. Lúc đó, cô chọn anh ta cũng vì nhìn trúng điểm này. Bây giờ suy nghĩ lại, cô tuyển người nhân phẩm không tốt tới làm gì? Chỉ có thể làm cho mình thêm ngột ngạt mà thôi!

“Bây giờ hoặc anh đi quét dọn nhà vệ sinh, hoặc là anh lập tức qua phòng nhân sự nhận lương cho tôi.”

Tiêu Mộc Diên cho rằng Tống Nhật Huy sẽ quay đầu đi tới phòng nhân sự. Người giả thanh cao như anh ta đương nhiên sẽ không muốn người khác hạ thấp nhân cách của mình.

Nhưng không ngờ anh ta lại quay đầu đi về phía nhà vệ sinh.

Trước khi đi, anh ta còn nói một câu.

“Cô cứ chờ đấy cho tôi. Con người cô chắc chắn sẽ không được chết tử tế. Người thân, bạn bè và cả con của cô cũng sẽ không được chết tử tế đâu!”

Ban đầu, khi Tống Nhật Huy đi về phía nhà vệ sinh đã khiến cô thấy nghi ngờ rồi, nhưng không ngờ anh ta còn nguyền rủa cô! Nguyền rủa cô thì cũng thôi, lại còn nguyền rủa cả người thân, bạn bè và con của cô nữa! Vậy thì cô không thể nhịn được nữa rồi.

Tiêu Mộc Diên liếc nhìn xung quanh và ánh mắt cuối cùng dừng lại ở trên một cái chổi. Cô cầm qua và lập tức đâm vào sau lưng Tống Nhật Huy.

Tuy làm vậy sẽ không làm cho anh ta bị thương gì nhưng nhất định sẽ rất đau.

Tống Nhật Huy không ngờ Tiêu Mộc Diên sẽ đánh lén, sắc mặt anh ta trở nên thâm trầm.

“Con đ ĩ thối tha này!” Tống Nhật Huy quay lại và cướp lấy cái chổi trong tay Tiêu Mộc Diên rồi định đánh cô, nhưng đã bị một bàn tay nhanh chóng cướp mất.

Thịnh Trình Việt ôm lấy Tiêu Mộc Diên và khẽ hỏi: “Em không sao chứ?”

Tiêu Mộc Diên lắc đầu. Thật may là Thịnh Trình Việt tới đúng lúc.

“Tổng giám đốc Thịnh, tôi đúng là đã nhìn nhầm anh rồi.”

Thịnh Trình Việt nói với Tống Nhật Huy. Ban đầu anh ta đã lôi thôi không chịu nổi, bây giờ còn chật vật như vậy.

“Tôi nghĩ anh có thể làm cho công ty của gia tộc mình phát triển lớn như vậy thì nhất định phải là một người sáng suốt, kết quả bây giờ nhìn lại cũng chỉ là một kẻ mê gái khiến cho đầu óc lú lẫn mà thôi. Anh là người đã kết hôn còn che chở cho người phụ nữ khác, đặc biệt là người phụ nữ còn thô lỗ như vậy.”

Tên thần kinh này sùng bái Thịnh Trình Việt như vậy cũng không đi kiểm tra xem vợ của anh tên là gì sao? Từ trước đến nay, Tiêu Mộc Diên đâu có ngăn cản người khác biết tên của mình.

Thịnh Trình Việt nghe vậy liền nhìn Tiêu Mộc Diên: “Thô lỗ à?” Anh lặp lại hai từ này.

Tống Nhật Huy cho rằng Thịnh Trình Việt đồng ý với lời mình nói: “Cô ta còn coi trời bằng vung nữa. Mặc dù công ty là do anh đang quản lý nhưng một tháng cô ta chỉ tới một lần, hơn nữa mỗi lần đều đi muộn về sớm, hoàn toàn không có chút ý thức trách nhiệm nào cả.”

Nếu không phải Tống Nhật Huy là đàn ông, Tiêu Mộc Diên nhất định sẽ hiểu nhầm anh ta đang yêu Thịnh Trình Việt. Nhưng với xã hội bây giờ, hình như đàn ông thích đàn ông cũng là chuyện rất bình thường.

Cô nhìn về phía Thịnh Trình Việt và thở dài. Người này có cần xuất sắc như vậy không? Có phụ nữ tới tranh cướp với cô thì cũng thôi, không ngờ ngay cả đàn ông cũng vậy.

Thịnh Trình Việt dịu dàng nhìn Tiêu Mộc Diên. Có phải trong lòng cô gái nhỏ này đang trách mình ngăn cản cô ấy mỗi lần cô ấy muốn tới công ty không? Còn chỉ cho phép cô ấy chỉ tới làm một ngày trong một tháng?

Nhưng trong suy nghĩ của Thịnh Trình Việt, anh cảm thấy nửa đời trước của Tiêu Mộc Diên đã đủ vất vả rồi, anh có thể nuôi cô cả nửa đời sau.

Khi Tống Nhật Huy còn muốn nói thêm, Thịnh Trình Việt mỉm cười và ngậm lấy đôi môi của Tiêu Mộc Diên ngay trước mặt anh ta, sau một lúc lâu mới chịu thả ra. Sau đó, anh ôm chặt cô vào trong lòng mình.

“Tôi nuông chiều đấy, anh có ý kiến sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.