Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 232



CHƯƠNG 232: PHỤ NỮ PHẢI NGỌT NGÀO

Tống Nhật Huy nhìn thấy tất cả những điều này thì dường như không dám tin vào mắt mình nữa. Tổng giám đốc này đúng là người mình đã nhìn thấy ở Thịnh Thế sao?

Anh ta có nghe nói về những kẻ có tiền xa hoa lãng phí, nhưng anh ta không ngờ Thịnh Trình Việt cũng dám ngang nhiên nuôi…

Thịnh Trình Việt nhìn về phía Tống Nhật Huy đang đứng ngẩn người. Vừa rồi, anh có nghe được những lời anh ta nói nhưng chỉ ôm vai Tiêu Mộc Diên và đưa cô về văn phòng.

Sau khi Tiêu Mộc Diên về văn phòng, càng nghĩ cô lại càng giận, dường như làm thế nào cũng quá hời cho Tống Nhật Huy. Nhưng đối mặt với từng đống tài liệu này, cô chỉ có thể ném cơn giận xuống.

Tiêu Mộc Diên nhận được điện thoại của Trương Bân Bân thì đã là hai ngày sau rồi. Cô ấy nói còn nhớ cô muốn mời ăn cơm, cho nên tới yêu cầu cô mời khách.

Bởi vì gần đây quá bận nên Tiêu Mộc Diên gần như đã quên mất yêu cầu của Âu Vũ Đình rồi. Lúc này Trương Bân Bân gọi tới hẹn thì cô chẳng có lý do gì để từ chối cả.

Tiêu Mộc Diên đến quán cà phê đã hẹn với Trương Bân Bân. Cô ấy vẫn chào hỏi cô từ xa giống như trước đây.

“Diên Diên, bên này.” Trương Bân Bân vẫy tay với Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên cũng đã nhìn thấy Trương Bân Bân. Cô đi tới và ngồi xuống chiếc ghế trước mặt cô ấy, thả túi xuống rồi ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Không biết bắt đầu từ khi nào mà cô tự nhiên không thể nói chuyện được với Trương Bân Bân…

“Diên Diên, cậu muốn uống gì? Nếu không gọi một cốc trà sữa đi. Gần đây tớ đặc biệt thích mùi trà sữa.” Trương Bân Bân nói vậy với dáng vẻ ngây thơ và hoạt bát.

“Không phải trước đây cậu chỉ uống cà phê thôi sao?” Cho dù Trương Bân Bân ở trước mặt cô có dáng vẻ như một cô gái nhỏ, nhưng dưới phần lớn tình huống thì cô vẫn thấy cô ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ giỏi giang tới mức lóa mắt.

Trước đây, Trương Bân Bân luôn nói cô là một siêu nhân khi một mình nuôi con, nhưng dưới rất nhiều tình huống Tiêu Mộc Diên nhìn cô ấy lại phát hiện ra cô ấy mới là con người mạnh mẽ.

Nhà họ Trương lại chỉ có hai anh em Trương Vân Doanh và Trương Bân Bân. Cho dù anh ấy rất giỏi trên thương trường, nhưng cô ấy còn giỏi hơn. Mà phần lớn thời gian anh ấy đều hướng tới sống vui vẻ nhàn rỗi, kết quả người lên thương trường nhiều nhất vẫn là cô ấy.

Trương Bân Bân nói: “Lời cậu nói là trước đây thôi. Trước đây, tớ thật sự đi ngược với trào lưu, thích cảm giác cay đắng gì đó. Bây giờ tớ mới biết phụ nữ phải ngọt ngào.”

Đây không phải là lời cô nói trước đây sao? Từ trước đến nay Trương Bân Bân đều xem thường, sao lần này lại đột nhiên đồng ý chứ? “Tớ thật muốn biết nguyên nhân gì đã làm cho cậu thay đổi như vậy đấy.”

Trương Bân Bân nâng cốc lên uống một ngụm và chớp chớp mắt nhìn Tiêu Mộc Diên. “Không phải chuyện này rất đơn giản sao? Tớ gặp được người yêu rồi.”

“Người yêu? Cậu và Âu Vũ Đình đã làm lành rồi à?” Cô nhớ ra mình đã lâu không gặp Âu Vũ Đình rồi. Chẳng lẽ bọn họ đã sớm quay lại với nhau? Vậy trong thời gian này cô ấy đã làm gì thế…

Cô không ngờ Trương Bân Bân vừa nghe được cái tên này thì lộ ra vẻ mặt suy sụp: “Cậu nói tới ai không nói lại đi nhắc tới anh ta làm gì?”

“Không phải là Âu Vũ Đình à?” Vậy ai có thể làm cho cô ấy chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào chứ?

“Tất nhiên không phải là anh ta rồi. Âu Vũ Đình là ai chứ? Chị đây không quen.” Trương Bân Bân hừ một tiếng rồi cầm cốc trà sữa lên uống, trong mắt thoáng hiện chút cay đắng. Sao cô ấy lại đột nhiên phát hiện ra ngay cả trà sữa cũng không ngọt nhỉ? Xem ra, cốc sau phải cho thêm nhiều đường hơn nữa mới được.

Tiêu Mộc Diên nhớ tới chuyện Âu Vũ Đình đã nhờ mình: “Bân Bân, thật ra Âu Vũ Đình rất yêu cậu.”

“Không thể nào.” Trương Bân Bân cười tự giễu. Ngay từ lúc đầu thì cô ấy đã phủ nhận suy nghĩ này rồi.

“Mấy ngày hôm trước anh ấy có tới tìm tớ…” Tiêu Mộc Diên đang muốn nói cho Trương Bân Bân nghe về chuyện hôm đó.

Nào ngờ Trương Bân Bân còn chưa nghe xong lại đặt mạnh cái cốc xuống bàn và cố gượng cười nói với Tiêu Mộc Diên: “Diên Diên, chúng ta khó khăn lắm mới gặp mặt, cậu đừng nói tới người không liên quan được không?”

Tay của Trương Bân Bân hơi run rẩy. Cô ấy không hy vọng nghe được cảnh tượng Âu Vũ Đình và Tiêu Mộc Diên gặp mặt, như vậy trong lòng cô ấy sẽ càng lúc càng không được thoải mái. Những người khác đều có thể, nhưng vì sao lại phải là Tiêu Mộc Diên chứ?

Nghe thấy sự kiên quyết trong lời nói của Trương Bân Bân, trong lòng Tiêu Mộc Diên đại khái cũng hiểu được một chút. Chắc trong lòng cô ấy đang hận, nhưng hận ai mới được chứ? Xem ra cô vẫn phải bớt chút thời gian để xác định rõ mới được.

“Được rồi, vậy tớ không nói tới người khác nữa. Bân Bân, gần đây cậu sống có tốt không ?”

“Tốt, đương nhiên là tốt rồi.” Trương Bân Bân nhoài người chiếm hai phần ba cái bàn rộng rồi dùng tay ra hiệu cho Tiêu Mộc Diên cũng nghiêng người tới.

Tiêu Mộc Diên nghe lời theo làm và nghe được Trương Bân Bân nói.

“Diên Diên, gần đây tớ gặp được một người rất đẹp trai. Anh ấy cao lớn mạnh mẽ, hơn nữa còn rất thông minh nữa. Quan trọng nhất là anh ấy rất tốt với tớ.” Trương Bân Bân nói, trên mặt còn thoáng ửng đỏ, nhìn rất đáng ngờ.

Thấy Trương Bân Bân như vậy, Tiêu Mộc Diên không khỏi lo lắng cho Âu Vũ Đình. Có lẽ anh ấy sẽ mất tình yêu này thôi.

“Cậu thích anh ta sao?” Tiêu Mộc Diên hỏi nhưng trong lòng cũng đoán được phần nào. Lời Trương Bân Bân nói không phải là thái độ của một người đang yêu sao?

Trương Bân Bân gật đầu: “Gần đây anh ấy thường hẹn tớ ra ngoài nhưng tớ vẫn từ chối. Không ngờ anh ấy lại không hề tức giận, còn nói sẽ đợi tớ cho tới khi tớ bằng lòng qua lại với anh ấy. Cậu nói xem, tớ có nên nắm chắc lấy cơ hội lần này không?”

Trong lòng Tiêu Mộc Diên vẫn hi vọng hai người bạn tốt của mình đến với nhau, nhưng cô thật sự không hiểu giữa Âu Vũ Đình và Trương Bân Bân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. “Tớ thấy nên thử thách anh ta một thời gian đã. Bây giờ anh ta nói những câu rất dễ nghe như chờ đợi cậu gì đó nhưng ai biết về sau sẽ nghĩ thế nào chứ?”

“Cậu nói rất có lý.” Trương Bân Bân cái hiểu cái không nhưng vẫn gật đầu. Thật ra đến bây giờ cô ấy còn chưa quên được Âu Vũ Đình. Người kia xuất hiện khiến cô ấy từng muốn cho mình một cơ hội nhưng không làm được. “Vậy tớ lại lạnh nhạt với anh ấy thêm mấy ngày vậy.”

Tiêu Mộc Diên gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Âu Vũ Đình, anh nhất định phải cố gắng lên. Lời này chỉ kéo dài được một thời gian chứ không kéo dài được cả đời đâu. Nếu chẳng may người đàn ông mà Bân Bân nói tới thật sự kiên trì trong thời gian dài thì cô ấy sẽ cảm động thôi.

“Đúng vậy, cậu có thể lạnh nhạt lâu một chút, như vậy anh ta mới dễ lộ ra tình cảm thật sự.”

“Diên Diên, tớ không khỏi thông cảm cho anh Việt đấy. Thật không biết anh ấy cưới người phụ nữ như cậu là may mắn hay xui xẻo của anh ấy nữa.” Trương Bân Bân không nhịn được lắc đầu và cầu nguyện cho Thịnh Trình Việt.

“…” Tiêu Mộc Diên nghĩ, nếu như mình thật sự có thể lãnh đạm được với Thịnh Trình Việt lâu như vậy thì tốt rồi, nhưng cô làm không được. “Rốt cuộc là cậu đứng ở bên nào hả?”

“Đương nhiên là tớ đứng bên phía Diên Diên của chúng ta rồi.” Trương Bân Bân mỉm cười. Đúng lúc nhân viên phục vụ bưng trà sữa tới, cô ấy đẩy cái cốc tới trước mặt Tiêu Mộc Diên: “Được rồi, cậu thử loại này xem. Mùi này bảo đảm rất tuyệt. Nó làm cho trong miệng tràn ngập mùi thơm và rất ngọt ngào nhé.”

Thấy Trương Bân Bân ra sức đề cử, Tiêu Mộc Diên sao có thể không nể tình được?

“Bân Bân, không ngờ lại có thể gặp cô ở đây. Chúng ta đúng là có duyên, hoặc nói là tôi rất may mắn nhỉ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.