“Cái này có liên quan tới chết sao?”
Lâm Phong vừa rồi nói, cùng lắm là Tiêu Mộc Diên từng xuất hiên ở gần bờ biển, Thịnh Trình Việt thấy mình thật là ngu ngốc, vậy mà không ngờ tới cô sẽ tới bờ biển.
“Bác ngư dân nói, chị dâu không hề quay lại, đêm hôm trước còn có bão nhỏ, cũng có không ít khách du lịch chơi đùa ở bãi biển trước đó bị sóng cuốn đi. Bọn họ còn nói, vì biển rộng lớn, một người bị trôi dạt, có khả năng đến xương cốt cũng không còn.”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
“Cậu nói bậy.” Thịnh Trình Việt không cho Lâm phong cơ hội thở một hơi.
Anh nắm lấy cổ áo Lâm Phong, trược tiếp quăng lên mặt đất: “Cậu còn nói linh tinh, thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Anh Việt.” Lâm Phong gọi Thịnh Trình Việt một tiếng, nhưng không ngăn cản anh.
Đối với Lâm Phong mà nói, khuyện Thịnh Trình Việt là vì giữ miếng cơm, nhưng đối với Cao Ngọc Mai vừa gặp nguy hiểm mà nói, Lâm Phong đã cứu cô ta một mạng. Cô ta nói: “Cảm ơn.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Phong nghe thấy Cao Ngọc Mai cảm ơn mình, trước đây đều chảnh chọe không để ý đến người khác. Anh cũng không quay đầu, vẫn quay lưng về phía Cao Ngọc Mai.
“Không cần cảm ơn, dù sao tôi cũng không tới giúp cô.” Lâm Phong nói xong, liền trực tiếp rời đi.
Cao Ngọc Mai nhìn bóng lưng Lâm Phong, có chút tự luyến nghĩ, có lẽ Lâm Phong xấu hổ, còn cảm thấy có chút ngại ngùng.
Nhưng sự xuất hiện của Lâm Phong chỉ là vì anh đồng ý với cô gái kia một chút chuyện mà thôi.
Thịnh Trình Việt đi tới bãi biển, sao anh có thể quên nơi này chứ? Tiêu Mộc Diên từng nói, ước mơ của cô là ‘nhìn về biển khơi bao la, giữa mùa xuân ấm áp nở hoa’, trước đây cô từng nói thích biển thế nào, vì sao anh không nghĩ tới chứ.
Lúc này, Thịnh Trinh Việt lái xe tới bờ biển, nhìn mặt biển lặng yên lúc này, anh thấy một người bác ngư dân đang thu lưới, liền tiến lên hỏi thăm.
“Xin chào, mọi người ở đây mấy ngày trước có cơn bão nhỏ sao?”
“Phải, ở gần biển như này tự nhiên sẽ có không ít bão bùng.” Bác ngư dân nói, dường như còn có một chút thương tiếc mình bị thiệt hại: “Chỉ là may mắn không có thiệt hại về người, người không sao chính là ân từ lớn nhất của trời cao rồi.”
“Không có người thương vong thật sao?” Thịnh Trình Việt nắm được trọng tâm.
Bác ngư dân không biết Thịnh Trình Việt hưng phấn vì sao, gật đầu nói: “Đúng vậy, không có thiệt hại về người, đây là vấn đề mà người sống gần biển như chúng tôi thường xuyên gặp phải, tự nhiên sẽ không sao rồi.”
“Người ở thôn mọi người mấy đời đều ở đây sao?” Thịnh Trình Việt hỏi.
“Đúng vậy, chúng tôi mấy đời đều ở đây, người trẻ ở đây tư tưởng cực kì tốt, cho dù thế giới bên ngoài đẹp đẽ cỡ nào, mê hoặc ra sao, chúng đều sẽ về nhà.” Bác ngư dân nói, trên mặt mang theo vẻ tự hào.
“Vậy ở đây gần đây có người nào mới đến không?”
Thịnh Trình Việt không hoàn toàn phủ nhận lời Lâm Phong nói, ví như Lâm Phong nói Tiêu Mộc Diên đến đây, câu này có lẽ là thật, vì thế anh liền tới đây.
Bác ngư dân nghĩ kĩ một hồi: “Có, có một cô gái, còn mang thai nữa. Hôm trước cô đơn vô lực nằm trên bãi cát, may là nhà Lâm Linh bọn họ cứu được.”
Thịnh Trình Việt nghĩ gì đó, gật đầu, kết luận Tiêu Mộc Diên đã đến đây.
“Vì sao cậu hỏi chuyện này?” Bác ngư dân nhìn Thịnh Trình Việt: “Lẽ nào cậu và cô ấy có quan hệ gì?”
“Tôi là chồng cô ấy.” Thịnh Trình Việt trả lời.
Bác ngư dân nhìn Thịnh Trình Việt, nói: “Cậu thanh niên này, có lẽ cậu nhận nhầm người rồi, tôi nhớ cô ấy từng nói, chồng cô ấy đã chết rồi.”
“Chết rồi?” Thịnh Trình Việt cảm thấy quá buồn cười.
Bác ngư dân gật đầu.
Trừ khi người đó không phải là Tiêu Mộc Diên? Không, Thịnh Trình Việt cảm thấy đúng là cô ấy, chỉ là anh không biết vì sao Tiêu Mộc Diên lại nói dối.
Nhưng có thể khẳng định Tiêu Mộc Diên sống rất tốt, anh nghĩ, tương lai còn dài.
“Thật sự là một cô gái xinh xắn, cũng không biết cô ấy có ở lại…”
Bác ngư dân nói tiếp lời, anh cũng cẩn thận nghe, càng nghe càng khẳng định suy nghĩ trong lòng.
“Diên Diên, kỹ năng nấu nướng của cô thật tốt.”
Lâm Linh và Tiêu Mộc Diên vừa từ chợ trở về, chỗ bọn họ cách thành phố rất xa, vì thế tầm 1 tuần mới đi chợ 1 lần.
Lâm Linh nhìn đồ ăn vừa mua, lại nhìn Tiêu Mộc Diên, tâm trạng đột nhiên rất tốt: “Tối nay lại có phúc ăn rồi, tôi thật hạnh phúc.”
“Như vậy đã hạnh phúc rồi?” Tiêu Mộc Diên cười hỏi.
Lâm Linh gật đầu lia lịa, cô nhìn Tiêu Mộc Diên, không nhịn được giơ ngón cái: “Diên Diên, cô nấu ăn quá ngon ý. Trước kia lúc trời hơi nóng, tôi liền không ăn nổi cơm, nhưng có cô ở đây, lần nào tôi cũng ăn hai bát cơm đầy. Không được, nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ béo chết mất.”
Vừa muốn ăn vừa muốn dáng mảnh mai, thế giới này, rất công bằng.
Tuy Lâm Linh mở quán cà phê, nhưng cô ấy chỉ biết làm cà phê trà sữa các thứ, đồ ăn cũng chỉ biết làm bánh ngọt các kiểu, hoàn toàn không bằng một nửa Tiêu Mộc Diên. Nếu nói trước kia mục đích của cô ấy là mở quán cà phê, giờ ăn đồ ăn Tiêu Mộc Diên nấu rồi, cô ấy muốn trực tiếp mở quán ăn, lúc đó sẽ làm ăn rất tốt, ngày nào cũng đông khách.
Tiêu Mộc Diên xoa xoa đầu Lâm Linh, cô cảm thấy cô bé này rất có duyên với mình, Thực ra cô gần đây nhớ ra mình chưa nói thật với Lâm Linh, trong lòng có chút áy náy. Dù sao cô gái này thật lòng thật dạ đối xử tốt với cô, mà cô lại nói dối lừa cô ấy, thật sự là không nên.
Bị Tiêu Mộc Diên coi như trẻ con, đây dường như cũng không phải chuyện gì mất mặt lắm, hơn nữa còn là một điều may mắn, vì Tiêu Mộc Diên sẽ đối xử rất tốt với người bên cạnh mình.
Thịnh Trình Việt đang nói chuyện với người bác ngư dân nọ, liền thấy bóng dáng hai người phụ nữ, bọn họ nói cười vui vẻ, có vẻ như tâm trạng khá tốt.
Bác ngư dân nhìn theo ánh mắt của Thịnh Trình Việt, thấy Lâm Linh và Tiêu Mộc Diên, nói: “Cô gái gầy kia chính là người mới đến gần đây, nghe Lâm Linh nói cô ấy rất chịu khó, cho dù mang thai, nhưng làm chuyện gì cũng rất tốt, tóm lại, là một bảo bối đó.”
“Đúng, là bảo bối.” Thịnh Trình Việt lẩm bẩm, có thể thấy anh đoán không sai, Tiêu Mộc Diên của anh sao có thể vô thanh vô tức rời khỏi anh chưa? Không phải rất nhanh anh liền tìm ra cô rồi sao?
“Cậu quen?” Bác ngư dân cảm thấy kì lạ, cậu thanh niên này không phải nói… “Không phải cậu nói đến tìm vợ sao? Tôi nói với cậu nhá, cô gái bên cạnh Lâm Linh thật sự rất tốt, nhưng nghe nói chồng chết rồi, nếu cậu thích, có thể theo đuổi.”
“…”
Ánh mắt người bác ngư dân nhìn Thịnh Trình Việt có thêm chút kì quái, Thịnh Trình Việt rất lâu sau đó mới biết, người bác ngư dân này coi anh là loại đàn ông tồi, cứ thấy phụ nữ xinh đẹp là tùy tiện bắt chuyện tán tỉnh.