Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 34



CHƯƠNG 34: SỰ TÀN NHẪN CỦA ANH

“Trình Việt, đừng có làm loạn nữa, bỏ cô gái trên người con xuống.” Thịnh Thắng nói một cách nhẫn nhịn, nếu không phải là đang có nhiều người ở đây thế này chắc ông ta đã cho anh một cái bạt tai rồi?

Thịnh Trình Việt khẽ nhướn mày, ánh mắt anh đầy sự khiêu khích. Anh ôm chặt lấy Tiêu Mộc Diên mà không hề có ý định bỏ ta, ngược lại còn ôm chặt hơn.

“Năm xưa chính ông đã chọn một người phụ nữ môn đăng hộ đối mà bỏ rơi mẹ tôi, để mẹ tôi hối hận cả đời? Tôi sẽ không giống như ông đâu!” Thịnh Trình Việt nói đầy vẻ lạnh lùng, cả căn phòng khiêu vũ trở nên yên lặng trước câu nói của anh, không ai nói thêm một lời nào.

Hai mắt của Âu Liên lập tức đỏ lên, bộ dạng đó giống như thể đang phải chịu một nỗi ấm ức cực độ.

“Ta biết ta biết con hận ta, thế nhưng ta và Thịnh Thắng là thật lòng yêu nhau, ta….”

“Hay cho câu thật lòng, vậy thì tôi và Tiêu Mộc Diên cũng là thật lòng yêu nhau.” Thịnh Trình Việt cắt ngang câu nói của Âu Liên, giọng nói của anh lạnh lùng nhưng cũng đầy bi ai, khiến tất cả mọi người đều lặng người nhìn tất cả mọi thứ đang diễn ra trước mắt.

Trước câu nói của Thịnh Trình Việt, trong lòng Tiêu Mộc Diên cũng cảm thấy có một chút gì đó khiến cô rung động, rõ ràng cô biết những gì anh nói đều không phải sự thật, tất cả những lời nói của Thịnh Trình Việt chỉ nhằm để khiêu khích Âu Liên , nhưng trong lòng cô không hiểu tại sao lại thoáng qua một cảm giác rất khác lạ, giống như một cơn sóng nhẹ lướt qua ấm áp.

Sắc mặt Âu Đan thay đổi, nhưng cô ta vẫn giữ được nụ cười trên môi, cô ta bước lên trước kéo cánh tay của Thịnh Trình Việt.

“Trình Việt à, tình cảm thì có thể từ từ nuôi dưỡng mà, anh cứ cứ thế này với một người phụ nữ đã có hai con có phải là không hợp lý lắm không?” Âu Đan cười khẽ, nhẹ nhàng nói.

Quả nhiên, mọi người đều hướng ánh nhìn về phía Tiêu Mộc Diên, hóa ra cô là một người phụ nữ đã có hai con, nếu đã như vậy, cô lại còn quyến rũ Thịnh Trình Việt, đúng là một con hồ ly tinh, ánh mắt của mọi người lộ rõ sự chế nhạo và khinh bỉ, dường như Tiêu Mộc Diên cũng cảm thấy những ánh mắt đáng sợ đó, đầu cô lại dụi dụi vào lòng của Thịnh Trình Việt như để tránh đi những ánh nhìn đó.

Ánh mắt của Thịnh Trình Việt càng trở nên lạnh lùng, người phụ nữ mang tên Âu Đan này quả nhiên có âm mưu, cô ta cố ý đứng trước mặt bao nhiêu người như vậy nói ra sự thật rằng Tiêu Mộc Diên đã có hai con, như vậy để khiến cho anh không thể đến bên Tiêu Mộc Diên, dù sao thì một người như anh sao có thể ở bên một người phụ nữ đã có hai con chứ!

“Cô ấy có hai con nhưng hai đứa trẻ đó là con tôi.” Thịnh Trình Việt nói chậm rãi, khi anh nói ánh mắt anh hướng thẳng về phía Thịnh Thắng, vốn anh được thông báo đây là một buổi khiêu vũ của giới làm ăn, nhưng không ngờ đây lại là cú lừa đưa anh tới để đính hôn, sao anh lại chịu nghe theo sự sắp đặt của bọn họ chứ?

Một câu nói của anh khiến cho tất cả mọi người có mặt đều há hốc mồm tròn xoe mắt, không ngờ anh đã có con riêng rồi, chẳng trách anh lại kiên quyết chọn Tiêu Mộc Diên như vậy, hóa ra cô dựa vào hơi con, trong mắt những cô gái có mặt ở đó lúc này đã hiện rõ lên sự ghen tỵ.

Âu Đan cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc tức giận đang muốn bùng phát lúc này, lại một lần nữa cố nhoẻn miệng cười. Bàn tay của cô ta với ngón tay nhỏ nhắn liền chỉ về phía bộ trang phục mà Tiêu Mộc Diên đang mặc trên người, vừa nãy cô ta rõ ràng nhìn thấy, bộ trang phục đó là do Trương Vân Doanh khoác lên người cho Tiêu Mộc Diên.

“Vậy bộ đồ trên người cô ấy thì sao? Cô ấy ban nãy vẫn còn tình cảm với tổng giám đốc Trương lắm mà.” Âu Đan khẽ cười rồi tròn xoe mắt giả bộ vô tội, cô ta sớm đã điều tra hết thông tin về Tiêu Mộc Diên, rằng cô và Trương Vân Doanh từng học cùng một trường, cô còn từng yêu thầm Trương Vân Doanh. Tuy sau đó tài liệu về Tiêu Mộc Diên có bị bỏ trắng mất khoảng thời gian sáu năm nhưng những thông tin cơ bản như vậy vẫn có tác dụng.

“Người phụ nữ này còn muốn đứng núi này trông núi nọ? Một mặt thì bám lấy tổng giám đốc Thịnh, một mặt thì quyến rũ tổng giám đốc Trương, đúng là cái đồ không biết liêm sỉ…” Người phụ nữ vừa nãy đổ rượu vang lên người Tiêu Mộc Diên lúc này đột nhiên lên tiếng, trong ánh mắt đầy sự chế nhạo.

Mọi người đột nhiên cũng bàn tán xôn xao, đều là những lời mỉa mai, ánh mắt của những con người đó giống như những mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào ngực cô.

“Đừng để Tiêu Mộc Diên trở thành Cao Ngọc Mai thứ hai, hơn nữa, tôi cũng tuyệt đối không cho phép loại phụ nữ không ra gì này gả vào nhà họ Thịnh.” Thịnh Thắng nói với vẻ mặt lạnh lùng.

Sắc mặt của Thịnh Trình Việt cũng sầm xuống, Mai Mai, cái tên đó là một điều cấm kỵ đối với anh, không có một ai có tư cách nhắc tới cô ấy trước mặt anh.

Tiêu Mộc Diên ở trong lòng Thịnh Trình Việt nhìn về phía Thịnh Thắng, ông ta sao có thể nói cô là loại phụ nữ không ra gì? Không hổ là một cặp cha con với Thịnh Trình Việt, cô còn nhớ, Thịnh Trình Việt cũng từng nói về cô như vậy.

Dường như cô cũng cảm nhận thấy sự lạnh lùng toát ra từ cơ thể của Thịnh Trình Việt, anh trở nên thay đổi như vậy là do Thịnh Thắng nói về người phụ nữ đó sao? Cao Ngọc Mai? Người phụ nữ trước đây anh từng yêu sao?

“Cô ấy tuyệt đối sẽ không là Cao Ngọc Mai thứ hai, còn tôi, cũng tuyệt đối sẽ không đính hôn với Âu Đan.” Thịnh Trình Việt nói với ngữ khí lạnh lùng hơn bao giờ hết, vào giây phút này, dường như tất cả mọi người đều cảm thấy được sự bất cần và xa lạ tới mức đáng sợ của anh.

Sắc mặt của Âu Đan trắng bệch không còn giọt máu khi nghe anh nói ra câu nói đó.

“Vậy 40% cổ phần của Thịnh Thế thì sao? Con cũng không cần nữa?” Thịnh Thắng đột nhiên hỏi, bây giờ 40% cổ phần của Thịnh Thế đang ở trong tay mình, còn trong tay của Thịnh Trình Việt cũng chỉ là 40%, vì thế ông ta vẫn còn có quyền lên tiếng.

Khóe môi Thịnh Trình Việt bỗng nhếch lên một nụ cười khinh khỉnh, cuối cùng thì Thịnh Thắng cũng nhắc tới cổ phần, và đây cũng chính là câu nói mà anh đang đợi.

“Giao dịch!” Đôi môi anh khẽ mấp máy, thêm vào đó là nụ cười khinh bỉ, khi nói câu này anh cũng đã đặt Tiêu Mộc Diên xuống, trong ánh mắt không còn sự thương hại gì, dường như người vừa nãy ôm lấy Tiêu Mộc Diên không phải anh vậy.

Sắc mặt Thịnh Thắng có chút thay đổi, không ngờ anh lại muốn lấy về số cổ phần trong tay mình như vậy.

“20% cổ phần sẽ chuyển vào tay con, nếu con kết hôn với Âu Đan thì 20% số còn lại cũng sẽ chuyển nốt vào cho con.” Thịnh Thắng nói hết sức bình tĩnh, dù sao thì Thịnh Trình Việt cũng là con trai của ông ta, đây là sự thực không thể thay đổi được, số cổ phần trong tay ông ta sớm muộn gì thì cũng sẽ chuyển vào tên của Thịnh Trình Việt.

“Được!” Thịnh Trình Việt lên tiếng. Và khi câu nói của anh vừa kết thúc, Lâm Phong đứng phía sau anh liền đưa máy tính đến trước mặt anh cho anh kiểm tra, nếu ổn rồi Lâm Phong sẽ lập tức đi in hợp đồng, hợp đồng sẽ được ký trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, như vậy sẽ không lo Thịnh Thắng nuốt lời.

Thịnh Trình Việt nhìn vào máy tính và khẽ gật đầu, sau đó anh nhìn xuống dưới đất nơi mà Tiêu Mộc Diên đang ngồi rạp ở đó, lúc này Tiêu Mộc Diên đang nhìn anh, anh có thể nhìn ra sự mong chờ trong ánh mắt của cô, nhưng anh lại không nói gì mà quay người bước đi. Trước mắt cô chỉ là tấm lưng thẳng rộng lớn đang dần rời xa của anh.

Tiêu Mộc Diên nhìn theo bóng dáng Thịnh Trình Việt, trái tim cô chợt nhói đau, cô chẳng qua là tình nhân mà anh mua về mà thôi, cô còn mong đợi gì nữa chứ?

Thịnh Trình Việt vừa mới rời đi, những người ở lại đã ào ào tiến lên chỉ chỉ trỏ trỏ vào Tiêu Mộc Diên, lời gì cũng có thể nói ra được.

Tiêu Mộc Diên cười đau khổ, cô rất muốn bịt hai tai lại coi như không nghe thấy gì, nhưng mọi thứ lại lọt vào tai cô hết sức rõ ràng, cô cũng muốn không nhìn thấy gì cả nhưng tất cả mọi thứ lại hiện ra rõ mồn một. Những câu nói của những con người này dường như đang nhắc nhở cô từng giây từng phút rằng cô chính là kẻ hèn mọn và thấp kém như vậy đấy.

Trương Vân Doanh tiến lên phía trước một bước, lại một lần nữa kéo Tiêu Mộc Diên vào lòng, nhìn cô với vẻ thương xót, anh vừa mới rời đi một lát mà sao cô đã thành ra như thế này.

Tiêu Mộc Diên dựa vào lòng Trương Vân Doanh, lúc này, cái ôm của anh giống như là bến đỗ đối với cô, cho cô một cảm giác an toàn mà chính cô cũng không giải thích được.

“Đưa em đi….” Cô khẽ nói, cô không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa, cô muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Trương Vân Doanh ôm cô đưa cô rời khỏi nơi này, rốt cuộc là vì lí do gì mà cô chịu ở bên Thịnh Trình Việt, hai đứa con cô thực sự là con của Thịnh Trình Việt sao?

Trong căn biệt thự của nhà họ Trương, Trương Bân Bân đi làm, con của Tiêu Mộc Diên cũng đi học, vì thế trong nhà ngoài người giúp việc thì cũng không có ai khác.

“Thím Lý, thím đi lấy cho Diên Diên một bộ quần áo sạch trước đi.” Trương Vân Doanh vừa tới phòng khách liền nói với thím Lý.

Thím Lý vừa nhìn thấy Tiêu Mộc Diên đang ngả vào lòng cậu chủ thì sắc mặt bà liền không vui, người phụ nữ này đã có hai đứa con rồi, bây giờ lại đang ăn không ngồi rồi trong nhà họ Trương bọn họ đã không nói thì thôi, vậy mà còn quyến rũ cậu chủ, đúng là đồ hồ ly tinh.

“Thôi, không cần đâu, để em vào phòng thay là được rồi.” Tiêu Mộc Diên khẽ nói, ánh mắt không vui, mỉa mai và căm ghét của thím Lý đối với cô cô đều nhìn thấy, tuy sắc mặt cô không thể hiện ra nhưng không có nghĩa là trái tim cô không biết đau.

Lúc này Trương Vân Doanh mới nhớ ra Tiêu Mộc Diên cũng đang ở trong nhà anh, anh ôm lấy cô nhanh chân bước về phía phòng cô.

“Em thay đồ trước đi, để anh đi gọi bác sĩ cho em.” Trương Vân Doanh vẫn nhẹ nhàng nói quan tâm cô, anh vẫn còn rất nhiều rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cô, rốt cuộc sáu năm qua cô đã đi đâu, sao giờ cô lại có liên quan tới Thịnh Trình Việt, những việc của cô anh vô cùng muốn biết.

Bởi vì chân đau nên Tiêu Mộc Diên cố chịu đựng và đi thay quần áo chứ không đi tắm, cô sợ nếu đi tắm tới lúc đó lại không đứng lên được ở trong phòng tắm.

Bác sĩ tới và kiểm tra qua một lượt cho Tiêu Mộc Diên.

“Chân của cô Tiêu chỉ bị chẹo một chút thôi, không có gì nghiêm trọng, tôi giúp cô ấy nắn lại rồi, hai ngày nữa là khỏi.” Bác sĩ nói vẻ cung kính.

Lúc này Trương Vân Doanh mới yên tâm hơn, anh yêu Tiêu Mộc Diên, anh vẫn luôn yêu cô, sáu năm qua điều đó chưa từng thay đổi.

Rất nhanh sau đó, căn phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ, Tiêu Mộc Diên với sắc mặt hơi bối rối, cô cũng không biết phải nói gì? Cô cảm thấy Trương Vân Doanh nhất định có rất nhiều điều muốn hỏi cô. Dù sao thì cô cũng đã bỗng nhiên biến mất trong vòng sáu năm trời.

“Em dạo gần đây sống có ổn không? Sao lại gầy thành thế này?” Thực ra Trương Vân Doanh muốn nói rất nhiều thứ, nhưng ngay đến cả bản thân anh cũng không ngờ mình lại hỏi những câu như thế, có một giây phút nào đó anh cảm thấy hai người thật xa lạ.

“Em sống rất tốt, phụ nữ bây giờ chẳng phải đều thi nhau giảm cân à? Anh xem em thế này có phải đẹp hơn bao nhiêu không.” Tiêu Mộc Diên vừa cười vui vẻ vừa nói, cô đột nhiên phát hiện, bây giờ giữa cô và Trương Vân Doanh không biết nên nói những gì, cái cảm giác thế này khiến cô cảm thấy vừa khó chịu vừa căng thẳng.

“Anh vẫn thích em của trước kia hơn.” Trương Vân Doanh đột nhiên nói, anh thích sự cao ngạo, bướng bỉnh của cô trước đây, và còn thích nhiều thứ khác nữa, anh chưa từng nghĩ sẽ gặp lại cô khi cô rơi vào hoàn cảnh như thế, vào giây phút đó, con tim anh thực sự đau, rất đau.

Tiêu Mộc Diên tròn xoe mắt nhìn Trương Vân Doanh, anh nói anh thích cô của trước đây, nói vậy có phải là anh đang gián tiếp thừa nhận rằng anh thích cô sao?

“Có những việc chẳng thể nào quay lại như trước kia nữa.” Đúng thế, bây giờ cơ thể cô không còn được sạch sẽ nữa, tới mức ngay đến cô cô cũng không muốn nghĩ tới, thế giới này đã mặc định để bản thân cô phải mang một vết nhơ, sau này cô phải tránh xa Trương Vân Doanh một chút, cô sợ vết nhơ đó sẽ làm ảnh hưởng tới sự thuần khiết trong anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.