CHƯƠNG 354: MỜI MỌI NGƯỜI RA KHỎI ĐÂY
Tiêu Mộc Diên không do dự xông lên, nhưng bị Thịnh Trình Việt đứng ở bên cạnh cản lại.
Thịnh Trình Việt đi đến trước mặt người đang cầm cây gậy đó, đoạt lấy cây gậy, rồi quăng đi một chỗ khác.
Tiếng rơi xuống đất kêu loảng xoảngMở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!.
“Thịnh Thắng, ông đang làm gì vậy?
Thịnh Trình Việt tức giận, khiến cho những người có mặt ở đó run sợ, tiếng nói của anh ta khiến người khác yên lặng sợ sệt, ánh mắt của anh có lực sát thương, anh ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, như muốn xe người đàn ông đó thành trăm mảnh vụn.
Thịnh Thắng cũng nhìn người đàn ông trước mặt, nhưng người đó là con của ông ấy…nhưng cái ông ta nhận được lại là sự uy hiếp.
“Con có biết con đang làm cái gì không?” Thịnh Thắng hỏi.
“Thế ba có biết ba đang làm gì không?”Thịnh Trình Việt giơ tay đấm vào mặt người đang lôi Viễn Đan.
Lực của Thịnh Trình Việt rất mạnh, anh ta nhìn đám người mặc áo đen nói: “Các ngươi còn không thả ra.”
Dù ánh mắt của Thịnh Thắng có thay đổi, nhưng đám người đó vẫn sợ Thịnh Trình Việt hơn, thế là họ buông Viễn Đan, thậm chí họ cũng buông cả Nguyệt Nguyệt ở phía bên kia nữa, Thịnh Thắng tức giận hỏi:
“Các ngươi đang làm cái gì vậy? Tất cả đều quên chủ của các ngươi là ai rồi à?”
Đám người mặc áo đen đó chỉ cúi đầu không nói gì.
Thịnh Thắng nhìn thấy đám người đó im lặng, liền đánh mắt nhìn sang Thịnh Trình Việt: “Ta là ba của con, con còn nhớ điều đó không?”
“Nếu tôi không nể tình ông là người sinh ra tôi, thì cái gậy đó đã nằm trên người của ông rồi.” Mặt của Thịnh Trình Việt tối sầm.
Thịnh Thắng đã sống cả nửa đời người rồi, đây là lần đầu tiên có người dọa ông ta, khi ông ta nhìn thấy ánh mắt của Thịnh Trình Việt nhìn chằm vào khúc gậy gỗ đó, ông ta có chút lo lắng.
“Bác đang sợ lắm, phải không?” Tiêu Mộc Diên bước đến, ôm Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt vào lòng, nhìn Thịnh Thắng và hỏi.
Thịnh Thắng nhìn Tiêu Mộc Diên, ông ta nghĩ, một số chuyện xảy ra đều liên quan nhất định đến cô, nếu như không có cô ta, Thịnh Trình Việt nhất định sẽ nghe lời ông ta, hòa hợp với mọi người.
“Cô ả tiện nhân này vẫn chưa chết, không ngờ cô lại thâm hiểm như vậy, giả vờ chết, có ý đồ lừa con trai ta đã đành, còn dọa cả Anh Anh!”
“E là nửa vế cuối câu của bác vừa nói mới là lời nói thật.” Tiêu Mộc Diên cười: “Giống như bộ dạng bị nhiều người nhìn thấy đó, cháu muốn hỏi bác một câu hỏi.”
Thịnh Thắng cảm thấy người phụ nữ này chắc chắn sẽ không nói một lời nào tốt đẹp, vì thế ông ta không muốn nghe một chút nào: “Cô dựa vào đâu để hỏi tôi, tôi việc gì phải trả lời cô.”
“Nếu đã như vậy, bác đến đây chắc cũng không có việc gì, vậy thì bác nên quay về đi.” Tiêu Mộc Diên nói rõ, cô ấy đã có mấy mụn con rồi, vẫn còn bị bắt nạt ức hiếp như vậy, dựa vào đâu?
“Đây là những lời mà con dâu nói với ba chồng của mình ư? Một người không có chút lịch sự nào như ả ta, Trình Việt, rốt cục con thích cô ta ở điểm nào? Anh Anh có điểm nào không tốt bằng cô ta.”
Tiêu Mộc Diên nghĩ Thịnh Thắng nhất định là vô cùng yêu quý Tô Anh, vì thế mỗi ngày mới quảng cáo khen ngợi cô ta, nhưng vì sao ông ta lại tâng bốc cô ta như vậy?
Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên và đứa con trong lòng cô, anh bình tĩnh lại: “Ông không nghe rõ à? Nhà tôi không hoan nghênh ông, bây giờ ông có thể đi rồi.”
Thịnh Trình Việt cảm thấy bản thân mình quá lịch sự, nếu người trước mặt anh ta lúc này không có quan hệ huyết thống, thì anh ta sẽ đánh người đàn ông đó một trận, nhưng anh đúng là có quan hệ ruột thịt với người đàn ông này, vì vậy anh sẽ không để cho ông ta chịu tổn thương về thể xác, nhưng về tinh thần, anh ta sẽ làm cho ông ta sống không bằng chết.
“Thịnh Trình Việt, đây là thái độ của con đối với ba à?”
“Còn ông, ông đối xử với cháu nội của mình như thế này ư? Ông xem cháu trai cháu gái của mình, có ai không bằng Tô Anh chứ? Tô Anh ít nhất cũng là người lớn, nhưng còn cháu ông, bọn chúng mới mấy tuổi? Tôi hỏi ông, bọn chúng mấy tuổi!”
Thịnh Trình Việt không bình tĩnh được quát to, Tiêu Mộc Diên lôi Trình Việt lại.
Thịnh Thắng bị làm sợ hãi như vậy, nhất thời như mất trí , ông ta lại quen bỏ mọi thứ dồn ép lên đầu Tiêu Mộc Diên, ông ta nói: “Đều là do người đàn bà này, mới khiến cho tình cảm gia đình ta tan nát. Tôi nói cho cô biết, cả đời này tôi sẽ không bao giờ thừa nhận cô là con dâu của nhà họ Thịnh.”
“Như thế càng tốt!” Tiêu Mộc Diên nói, “Vậy thì tôi mời ông Thịnh Thắng bước ra khỏi đây được không? Ở đây chúng tôi không chào đón ông.”
“Đây chính là đứa con dâu mà con yêu ư, con xem bộ dạng của nó đối xử với ba con đi, mà con còn bảo vệ cô ta, bb thấy bảo vệ con chó còn hữu ích hơn là bảo vệ cô ta.” Thịnh Thắng hung dữ nói.
Bộ dạng này khác hoàn toàn với những gì đã nhìn thấy một thời gian dài trước đây, lúc đó còn kính trên nhường dưới, còn bây giờ phản thành xu thế ăn vạ rồi…
“Ông vẫn không nghe thấy gì à? ông tự đi ra hay để tôi phải động tay động chân?” Thịnh Trình Việt nói.
Thịnh Thắng không hiểu gì, ngây người đứng đó, nhìn thấy con trai quay lưng, lấy cái khúc gỗ từ phía dưới đất lên, vỗ trong lòng bàn tay, cảm thấy như khúc gỗ vẫn còn chắc.
Thịnh Trình Việt lúc đó mới nhìn về phía Thịnh Thắng, cười mỉm.
Thịnh Thắng lần này xem như hiểu chuyện rồi, ông ta nhìn khuôn mặt Thịnh Trình Việt, đúng là con trai mình rồi, con trai của ông ta đãng lẽ không đối xử với ông ta như vậy.
Thế nhưng…lại thấy Thịnh Trình Việt bước tiến lại gần.
Trong đầu của Thịnh Thắng bỗng nhiên nghĩ đến một vài việc, ông ta khiến cho người khác thấy mình vẫn trong trạng thái bình tĩnh, từ từ gấp cổ áo, nói: “Ba, thực ra là giận vì thái độ của các con đối với nhà họ Tô thôi, vì nhà họ Tô có quan hệ đối tác hợp tác rất tốt với chúng ta, bây giờ hai nhà đối đầu như vậy, thì chẳng nhà nào còn mặt mũi nào nữa.”
Vốn dĩ Thịnh Thắng muốn từ từ chậm rãi nói, nhưng nhìn bộ dạng càng ngày càng không chịu nỗi phiền phức của Thịnh Trình Việt đó, thì lại có chút lo sợ. “Tối thứ 7 này, ba muốn mời người của nhà họ Tô cùng nhau ăn cơm nói chuyện với chúng ta, nhân tiện xóa bỏ hiểu nhầm này.”
“Hai nhà chúng ta không nên có hiểu nhầm gì, sự việc này là do gia đình họ quá nuông chiều con của mình, rồi tiếp đó là khiến cho con trai chúng ta chịu thiệt thòi mà thôi, tôi cảm thấy không cần phải ăn cơm với bọn họ làm gì.” Thịnh Trình Việt gọi điện thoại kêu bảo vệ tới.
Bảo vệ có chút ngạc nhiên, Thịnh Trình Việt nhìn anh ta, không biết đây là lần thứ mấy trong ngày hôm nay rồi, lúc nào cũng để cho người không nên vào bước vào đây, cái người bảo vệ mà Lâm Phàm gọi đến này, không biết đầu óc có vấn đề gì không nữa.
Nhìn thấy bộ dạng như muốn phát điên của Thịnh Trình Việt, bảo vệ vâng lời, anh ta nhìn những người phía trước mặt, rồi nói với họ: “Thật ngại quá, mời mọi người ra khỏi đây.”
Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên không lịch sự đã không nói rồi, bây giờ đến một tên bảo vệ quèn cũng không có chút lịch sự nào như vậy, Thịnh Thắng càng lúc càng tức giận.
“Ta là ba của Thịnh Trình Việt, anh có biết không?” Thịnh Thắng chỉ tay về phía Thịnh Trình Việt.
Bảo vệ nhìn Thịnh Trình Việt không thấy có phản ứng gì đặc biệt, thế là anh ta cúi đầu nhẹ và nói: “Mời mọi người ra khỏi đây.”