CHƯƠNG 389: VỀ NHÀ VỚI MẸ.
Cô bé lại bị Tuấn Hạo hôn trộm.
Phản ứng đầu tiên của Quả Quả là không thể tin nhìn người trước mặt: “Tuấn Hạo, cậu. . .”
“Thật xin lỗi, cậu thật là đáng yêu để cho tớ không kìm được.”
Mặc dù Tuấn Hạo nói xin lỗi nhưng Quả Quả cũng không nhận thấy cậu ta có áy náy gì.
Nếu như hỏi Tuấn Hạo là cậu ta làm chuyện như vậy với mình rồi có hối hận không thì chắc chắc trăm phần trăm câu trả lời là không, bởi vì từ sớm cậu ta đã bắt đầu tuyên bố là cậu nhất định phải có được người này.
Mặt Quả Quả đỏ lên, vào thời khắc này trông cô bé càng giống quả táo đỏ. Cô bé cũng nghe rõ được tiếng tim mình đang đập, từng tiếng rất vang.
“Tức giận rồi à?” Tuấn Hạo thấy Quả Quả im lặng nên hơi sợ hãi hỏi.
Cậu ta vốn chỉ định trêu chọc Quả Quả một chút nhưng lại nghĩ nếu đột nhiên mình bị người khác hôn gò má thì có lẽ mình cũng không vui.
Nghĩ như vậy nên Tuấn Hạo thật sự áy náy, cậu ta nói: “Thật xin lỗi, sau này anh sẽ chú ý.”
Lúc này, trong mắt cậu ta đầy vẻ xin lỗi. Mặc dù nhịp tim của Quả Quả rất nhanh nhưng cô bé sẽ giữ vững bản thân, vẻ mặt cô bé nghiêm túc nói với Tuấn Hạo: “Vậy hôm nay tớ sẽ tha lỗi cho cậu, nhưng sau này cậu không được làm chuyện như vậy nữa đâu đấy!”
Tuấn Hạo gật đầu, cậu ta nói: “Sau này chắc chắc tớ sẽ hỏi thăm sự đồng ý của cậu.”
Quả Quả: “. . .” Nói gì vậy? Ai có thể giải thích cho cô bé một chút đi.
Tuấn Hạo thấy cảm xúc của Quả Quả khôi phục bình thường thì kéo cô bé định rời đi nhưng dường như Quả Quả bị đóng đinh tại chỗ. Tuấn Hạo không hiểu quay đầu lại, Quả Quả cũng chỉ ngơ ngác đứng đó mà thôi.
“Tuấn Hạo, tớ có chuyện muốn nói với cậu.” Trên mặt cô bé có vẻ hơi chần chừ nhưng đôi mắt kia vẫn nhìn chằm chằm vào Tuấn Hạo.
Tuấn Hạo thấy bỗng nhiên dáng vẻ của Quả Quả trở nên nghiêm túc, giống như đã nghĩ ra là cô bé sẽ nói gì, cậu ta xoay người đứng đối diện với Quả Quả.
“Cậu muốn nói gì?” Không giống Quả Quả, giọng Tuấn Hạo vẫn luôn có vẻ thoải mái.
“Tớ. . .” Quả Quả hơi chần chừ giây lát, đột nhiên cô bé muốn hét to một tiếng.
Lúc này, đúng lúc quả pháo hoa lớn nở rộ trên không trung, hoàn toàn che lấp giọng nói của Quả Quả.
Khi pháo bông kết thúc, Quả Quả đã nói xong từ sớm. Cô bé và Tuấn Hạo đứng đối mặt nhau nhưng không nói gì, khuôn mặt Tuấn Hạo đầy vẻ mờ mịt nhìn Quả Quả.
Cậu ta hỏi: “Vừa rồi cậu nói gì vậy?”
Quả Quả cảm thấy có lẽ trời cao không để cho cô bé nói, đây chính là ý trời, đó không phải là việc của cô bé, rốt cuộc cô bé trực tiếp coi thường, lắc đầu: “Vừa rồi tớ cũng không nói gì nha!”
“Tớ vừa thấy miệng cậu chuyển động mà.” Mặc dù vừa rồi cậu ta không nghe được nhưng mắt cậu ta không có vấn đề gì.
“Chuyện đó. . .” Quả Quả thở dài một hơi rồi hỏi: “Cậu muốn tớ lặp lại lần nữa à?”
Tuấn Hạo gật đầu: “Tớ muốn nghe cậu nói.”
“Tớ nói. . . Tuấn Hạo, cậu là một kẻ ngốc!” Lúc này, xung quanh rất yên lặng, Quả Quả nói xong thì mọi người xung quanh đều nhìn qua nơi này.
Hai người bọn họ cũng chỉ là hai đứa bé trong đoàn người mà thôi. Dù IQ của họ cao bao nhiêu thì trong mắt người ngoài vẫn là hai đứa nhóc.
“Hai đứa con nít này thật đẹp.” Trong đoàn người đột nhiên có một người nói như vậy.
“Nhưng mà tại sao hai đứa bé này lại ở đây? Có phải bị lạc trong đoàn người hay không?” Ngay sau đó có người bắt đầu suy đoán.
“Những người bạn nhỏ, các em biết số điện thọai của ba mẹ mình chứ? Chị có thể giúp các em gọi điện thoại cho ba mẹ để bọn họ đến đón các em.”
Lúc này, một người chị gái ngồi chồm hổm trước mặt bọn họ, dáng vẻ rất giản dị dễ gần.
“Cảm ơn chị gái, bọn em không bị lạc ba mẹ, nhà bọn em ở gần đây, em chỉ dẫn em mình đi dạo chút thôi.”
Tuấn Hạo cười nói với chị gái trước mặt.
Chị gái kia nghe Tuấn Hạo nói như vậy, trên mặt vẫn mang nụ cười nhàn nhạt từ đầu đến cuối, cô ấy nói: “Như vậy à! Vậy hai em đừng chơi quá muộn nhé, tối hôm nay rất đông người, nhiều người thì hỗn loạn, không đúng, phải nói là có người xấu ở trong đó nha.”
Tuấn Hạo và Quả Quả nghe vậy đồng loạt gật đầu một cái, Tuấn Hạo lại hỏi: “Vậy chị gái có biết tại sao tối nay lại đông người như vậy không ạ?”
Dịp năm mới thì còn dễ hiểu, hơn nữa vì không muốn Tiêu Mộc Diên nghi ngờ nên cơ bản bọn họ chỉ thả quảng cáo pháo hoa khắp nơi.
Nói thật, mặc dù trước khi tới bọn họ từng thảo luận qua hay là cho ba mẹ mình một chút lãng mạn như vậy nhưng gần đây vì bọn họ bận thi và học bù nên không có thời gian làm như vậy.
Chị gái kia nghe Tuấn Hạo hỏi cũng tốt bụng nói cho cậu ta biết: “Hôm nay tổng giám đốc Triệu tỏ tình ở đây, bọn chị đều là fan hâm mộ của anh ấy.”
“Triệu Dương à?” Tuấn Hạo nghe thấy tổng giám đốc Triệu thì nghĩ đến người này đầu tiên.
“Đúng, người bạn nhỏ, em cũng thích tổng giám đốc Triệu à?” Giống như gặp được người nhà mình, trong mắt chị gái kia cũng phát sáng.
Tuấn Hạo cười gật đầu, cậu ta nói: “Cảm ơn chị, bọn em đã ra ngoài rất lâu, cũng đến lúc nên về rồi.”
Chị gái kia gật đầu, chị ta còn hỏi: “Có cần chị đưa hai đứa về không?”
“Không cần, cảm ơn chị!”
Tuấn Hạo vừa nói trên mặt vừa mang theo nụ cười, vẫn bước nhanh dắt Quả Quả đi.
Quả Quả nghi ngờ: “Triệu Dương đó là ai vậy?”
Tuấn Hạo than thở nói: “Chú ấy là bạn ba anh.”
Quả Quả nghe cái hiểu cái không, gật đầu một cái rồi nói: “Khó trách là là tổng giám đốc nha.” Cô bé nghĩ, ba Tuấn Hạo rất đẹp trai, nói với người ngoài một câu tổng giám đốc Thịnh thì hầu như mọi người đều cho mấy phần mặt mũi. Nếu là bạn của Thịnh Trình Việt thì chắc cũng nhân vật tinh anh gì mới được.
Thấy vẻ mặt của Quả Quả, Tuấn Hạo biết cô bé nghĩ lầm rồi, cậu ta nói: “Chú ấy chỉ là một diễn viên thôi mà, nhưng vì một vài nguyên nhân nên chú ấy là bạn của ba anh.”
“Diễn viên ư?” Quả Quả hoàn toàn không dám tin tưởng, vừa rồi rõ ràng chị gái kia gọi ông ta . .
“Chị ấy là người hâm mộ của chú ấy nên gọi chú ấy là tổng giám đốc Triệu, tớ biết fan hâm mộ của chú ấy tên gì không?” Tuấn Hạo hỏi.
Quả Quả rất thật thà lắc đầu.
“Fan của tổng giám đốc Triệu gọi là nhân viên quèn.”
“. . .”
Lời Tuấn Hạo vừa nói ra khỏi miệng, đột nhiên hai người đều không nói gì, người này. . . Thật làm cho người khác im lặng.
Bọn họ tiếp tục đi về phía khán đài, khi họ thấy được mấy người Tiêu Mộc Diên thì đột nhiên có người ngăn cản đường đi của họ.
Người nọ không nói hai lời đã kéo tay Quả Quả, cô ta nói: “Vũ Điệp, về nhà với mẹ.”
Rất may là Tuấn Hạo cũng nắm tay Quả Quả, nếu không chắc chắn là Quả Quả bị người kia bắt đi.
Vóc dáng người nọ cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc đen dài rũ xuống ngực, là một người phụ nữ rất có khí chất, tất nhiên đó là khi cô ta không cố gắng kéo tay Quả Quả.
“Vũ Điệp, về nhà với mẹ đi!”
Người phụ nữ kia lại nắm tay Quả Quả muốn kéo cô bé đi.
Tuấn Hạo hơi ngơ ngác, vì không để cho người phụ nữ kia làm Quả Quả bị thương, cậu ta ôm lấy Quả Quả, nhưng mình cũng bị người phụ nữ này lôi đi. .