CHƯƠNG 41: ANH COI CÔ LÀ GÌ?
Sau khi đi vào, Thịnh Trình Việt nhìn thấy cảnh Tiêu Mộc Diên cùng ba đứa trẻ đang quây xung quanh bàn ăn, thoạt nhìn đã thấy vô cùng ấm áp, vô cùng hạnh phúc. Giờ phút này, anh cũng bất chợt cảm thấy đói…
Tiêu Mộc Diên cảm nhận được ánh mắt anh vẫn đang nhìn cô chăm chú, cô vốn không muốn quan tâm đ ến, nhưng bởi vì ánh mắt kia càng lúc càng nóng bỏng hơn khiến cô không nhịn được mà ngẩng đầu lên, ngay lập tức cô lại phải đối mặt với một đôi mắt đen sâu hút, âm trầm.
Tiêu Mộc Diên muốn rời mắt đi, nhưng cô bỗng phát hiện ra cô không rời mắt đi chỗ khác được, ánh mắt của anh giống như một vực sâu không đáy, cho dù cô không hề nhảy xuống vực, nhưng cô cũng có thể cảm giác được chính mình đang không ngừng rơi xuống.
“Anh đói rồi, làm cơm cho anh.” Đôi môi mỏng của Thịnh Trình Việt khẽ hé mở, trong lúc vô thức giọng anh giống hệt như đang ra lệnh. Vừa nói, anh vừa đi tới bàn ăn, tự động ngồi xuống.
Tiêu Mộc Diên kinh ngạc nhìn Thịnh Trình Việt, anh dám thản nhiên bảo cô làm cơm cho anh sao? Cô cũng đâu phải bà trông trẻ của anh? Hơn nữa trong nhà này có nhiều người giúp việc như vậy, sao cô lại phải làm cơm? Cô tiếp tục cúi đầu ăn cơm của mình, coi như cô không nghe thấy lời anh nói, trực tiếp gạt sang một bên.
Thịnh Trình Việt thấy Tiêu Mộc Diên không nhìn anh, anh bất ngờ giành lấy bát cơm cô đang ăn, tự mình ăn. Không làm cơm cho anh thì anh ăn cơm của cô, hơn nữa nhìn bộ dạng tức đến trợn mắt của cô, trong lòng anh sẽ vô cùng vui vẻ, đúng vậy, cảm giác như vậy khiến cho lòng anh có sự thoải mái khó nói thành lời.
Hành động này của Thịnh Trình Việt đã khiến mấy đứa bé chú ý, bọn chúng đều ngừng ăn, ánh mắt nhìn về phía Thịnh Trình Việt, biểu cảm mỗi người một khác.
Thịnh Tuấn Hạo vô cùng kinh ngạc, từ trước tới giờ cậu chưa từng thấy ba mình đi cướp đồ ăn giống trẻ con như vậy.
Viễn Đan thì nhíu mày lại, hình như ông chú cực phẩm này rất thích trêu chọc mẹ thì phải? Nhưng cậu nhớ đã từng nghe người ta nói rằng nếu như một người đàn ông làm ra hành động trẻ con với một người phụ nữ thì chứng tỏ là hắn thích người phụ nữ kia, có phải ông chú cực phẩm này thích mẹ không nhỉ?
Nguyệt Nguyệt thì lại tức giận, ôi chao, ông chú cực phẩm này đúng là quá đáng, dám cướp mất bát cơm của mẹ cô bé, hơn nữa còn ăn ngon miệng như vậy…
Nhất thời ba đứa bé đều đồng loạt đưa cơm của mình đến trước mặt Tiêu Mộc Diên, như thể trước đó bọn chúng đã hẹn nhau trước vậy, nhưng bọn chúng cũng biết, đây là phản ứng hoàn toàn tự nhiên, bất ngờ trùng hợp.
Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
Khi Tiêu Mộc Diên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì vô cùng cảm động, nếu chỉ có hai đứa con của cô làm như vậy thì cũng thôi đi, nhưng không ngờ Thịnh Tuấn Hạo cũng đối xử tốt với cô như vậy, điều này khiến lòng cô không tránh được mà rung động.
Đương nhiên Thịnh Trình Việt cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho rung động, anh thật sự không ngờ ba đứa bé này sẽ nhường cơm cho Tiêu Mộc Diên, ngay cả con của anh cũng đưa cơm cho cô ăn, vừa nãy sao không thấy tên nhóc con này đưa cơm cho anh ăn chứ? Anh thừa nhận, vào giây phút này, anh vô cùng ghen tỵ với Tiêu Mộc Diên.
“Thịnh Tuấn Hạo, trong mắt con còn có người ba này không?” Thịnh Trình Việt nói với giọng không vui, trong lòng anh âm thầm tức giận, viên ngọc đổi vận kia còn chưa lấy được về, đến lúc đó hắn cũng sẽ đi tìm Âu Đan tính sổ.
Thịnh Tuấn Hạo cảm thấy vô cùng đau đầu, ba cậu đang đố kị sao? Ba đang ghen tị với dì Diên sao? Sau khi biết được điều đó, trong lòng Thịnh Tuấn Hạo có chút vui mừng, có phải điều này có thể chứng minh ba có quan tâm tới nó không nhỉ?
“Anh không coi Tuấn Hạo như con thì đương nhiên thằng bé sẽ không cần đối xử với anh như ba rồi…” Tiêu Mộc Diên lạnh lùng nói, trong đôi mắt trong veo của cô tràn ngập sự bất mãn, tất cả đều vì Thịnh Trình Việt đã cướp mất bát cơm của cô.
Mấy đứa bé liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt gật đầu.
“Chúng con phải đi học đây, để lái xe đưa bọn con đi là được rồi, ba mẹ ăn cơm trước đi!” Vừa dứt lời, ba đứa bé lập tức chạy mất.
Thịnh Trình Việt nhìn theo bóng lưng của mấy đứa bé, hơi rướn mày lên, trong mắt của anh toát ra sự vui vẻ.
“Tổng giám đốc Thịnh, anh cứ từ từ ăn cơm, tôi phải đi làm đây!” Tiêu Mộc Diên vừa nói vừa nhẹ nhàng đứng lên, đi ra ngoài. Từ đầu tới cuối cô cũng không hề liếc nhìn Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt khẽ nhếch môi cười xấu xa, sau đó lại cúi đầu xuống ăn cơm. Không thể không công nhận cơm cô nấu thật sự rất ngon, ăn xong anh còn chưa thỏa mãn mà li3m mép một cái, thật ra anh thuê cô làm người trông trẻ hình như cũng là một việc rất tốt.
Hôm nay Tiêu Mộc Diên đội mũ, bởi vì trán bị thương nên cô đội mũ để che đi, nhưng cho dù cô ăn mặc kiểu gì thì cũng không cách nào che giấu được khí chất cao ngạo vốn có, trong khí chất đó còn mơ hồ toát ra một chút kiên cường…
Vừa mới đi tới trạm xe, chiếc xe thể thao chói mắt của Thịnh Trình Việt đã lập tức đỗ lại trước mặt Tiêu Mộc Diên, sau đó bèn ấn còi trước mặt cô. Thật ra cô đã sớm nhìn thấy anh, nhưng cô lại không muốn lên xe của anh nên đành coi như không nhìn thấy.
Chỉ là Thịnh Trình Việt đâu có dễ xua đuổi như vậy, cô càng không để ý tới anh thì anh càng ấn còi, người xung quanh cũng dần dần liếc mắt nhìn về phía bên này, sau đó lại nhìn Tiêu Mộc Diên. Chiếc xe ở trước mặt là bản giới hạn, nhất định người phụ nữ này không phải người bình thường, chẳng lẽ cô chính là con nhà giàu trong truyền thuyết sao?
Tiêu Mộc Diên bị những người kia soi mói khiến cô không được tự nhiên, cuối cùng, cô không còn cách nào khác, đành phải đi tới bên cạnh xe của Thịnh Trình Việt. Thịnh Trình Việt nhếch miệng cười xấu xa, sau đó hạ kính xe xuống.
Những cô bé đứng xung quanh nhìn thấy gương mặt tinh xảo như điêu khắc của Thịnh Trình Việt thì lập tức kinh ngạc, sau đó từng đợt hét chói tai vang lên, đẹp trai quá đi, người đàn ông này đẹp trai như hoàng tử vậy…
“Là tổng giám đốc Thịnh của tập đoàn Thịnh thị…” Đột nhiên có người phản ứng kịp, kinh ngạc kêu lên. Lúc này, những người xung quanh cũng phản ứng lại, nhưng xe thể thao của Thịnh Trình Việt đã nhanh chóng rời đi mất rồi.
“Cô gái đội mũ vừa nãy không phải là người được đăng trên bìa tạp chí sao? Cô ta chính là người tình được tổng giám đốc Thịnh bao nuôi hả?” Đám đông lập tức ồn ào, hai người bọn họ nhất định sẽ lại gây ra một trận sóng gió.
Trong xe, âm nhạc du dương vang lên, quanh quẩn trong không gian chật hẹp.
Tiêu Mộc Diên nhìn ra ngoài cửa sổ, mũ của cô rất lớn, che đi tất cả biểu cảm trên gương mặt cô, nhưng nhìn dáng vẻ của cô lúc này có chút phiền muộn.
Thịnh Trình Việt vốn có chút tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, anh cũng không mở miệng nói chuyện nữa.
Cả đường không nói gì, bọn họ rất nhanh đã gần đến công ty. Tiêu Mộc Diên ra hiệu ngừng xe, cô muốn đi xuống trước, nếu như cô và Thịnh Trình Việt cùng xuống xe thì e là cái danh “kẻ thứ ba” của cô sẽ càng thêm vang dội. Tuy danh tiếng của cô thật sự không tốt, nhưng cô vẫn muốn kiêng kị một chút…
Thịnh Trình Việt đương nhiên hiểu ý của Tiêu Mộc Diên, nhưng anh cũng không định để cô xuống xe. Trải qua chuyện tối qua, anh càng thêm chán ghét Âu Đan, hiện giờ có một tấm lá chắn như Tiêu Mộc Diên ở đây thì sao anh có thể bỏ qua được?
“Nếu như em hôn anh một cái thì có lẽ anh sẽ suy nghĩ lại.” Thịnh Trình Việt vừa nói xong thì Tiêu Mộc Diên đã nhào tới.
Trong đầu cô bất ngờ hiện lên ảnh chụp mà đêm qua Âu Đan gửi đến, trong đó là hình ảnh Thịnh Trình Việt và Âu Đan đang ân ái.
Nghĩ tới đây, Tiêu Mộc Diên bắt đầu đấu tranh tư tưởng, đêm qua anh vẫn còn ân ái với Âu Đan, hiện giờ lại tìm đến cô, anh coi cô là cái gì? Cảm giác nhục nhã đè nặng trong lòng khiến cô có chút khó thở.
Cô kiên cường như vậy, ngay cả đau đớn cũng không thể hiện ra ngoài, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy mũi mình có chút chua xót, hai vành mắt ửng đỏ, đôi mắt trong veo ngấn lệ, nhưng cô cố nén không để cho nước mắt chảy xuống. Cô trợn mắt thật to, không dám nhắm lại, bởi vì cô biết, chỉ cần cô nhắm mắt lại thì nước mắt của cô sẽ chảy ra, cô không muốn tỏ ra nhu nhược yếu đuối trước mặt anh.
Ánh mắt sâu xa của Thịnh Trình Việt đột nhiên trở nên phức tạp, nhìn thấy mắt cô ngấn lệ, trong lòng anh có một cảm giác khó tả. Lúc này, anh chợt có một xúc động, anh vừa muốn an ủi cô, nhưng lại không biết nói gì.
Đôi môi mỏng khêu gợi của anh tiến gần đến sát mặt Tiêu Mộc Diên, khiến cô không thể không nhắm mắt lại, nhất thời nước mắt trong suốt lăn dài trên mặt cô. Thịnh Trình Việt hôn lên nước mắt của cô, cảnh tượng này vô cùng đẹp…
Chẳng biết từ lúc nào, bàn tay Thịnh Trình Việt đã đặt trên người của Tiêu Mộc Diên, anh thừa nhận, khi anh thấy nước mắt của cô, trái tim anh vô cùng nhói đau. Cô ghét anh đụng chạm vào cô như vậy sao? Bởi vì anh chạm vào nên cô mới muốn khóc sao?
“Bây giờ tôi có thể xuống xe chưa?” Mặc dù trong lòng cô vô cùng chua xót, nhưng cô vẫn kiêu ngạo ngẩng đầu lên, không hề cảm thấy bản thân mình thấp kém hơn anh.
Thịnh Trình Việt nhíu mày, lúc này anh cũng không kiểm soát được trái tim của mình, rõ ràng anh rất muốn đồng ý để cô xuống xe, nhưng khi lời nói ra đến miệng thì lại thay đổi.
“Nếu tối nay em có thể làm cho anh vui thì em có thể xuống xe.” Khóe môi Thịnh Trình Việt nhếch lên, vừa nghĩ tới cơ thể xinh đẹp của cô, tâm trạng của anh bỗng nhiên tốt hơn.
Tiêu Mộc Diên cảm thấy cả người đột nhiên run lên, anh bảo cô làm cho anh vui? Lẽ nào trong lòng anh cô chỉ là một công cụ tình d*c thôi sao? Suy nghĩ một chút, cô thấy như vậy cũng phải, cô là người phụ nữ do anh dùng ba mươi lăm tỉ mua về, anh muốn chơi cô thế nào thì chơi thế ấy… Khóe môi cô bỗng nhếch lên một cười khổ.
“Được!” Dứt lời, cô mạnh mẽ xoay người rời đi, cô đi rất nhanh, như thể phía sau có mãnh thú đang đuổi theo vậy, dáng vẻ có chút chật vật.
Hiện giờ cô chỉ muốn trốn thoát khỏi tầm mắt của Thịnh Trình Việt mà thôi. Trước giờ cô không hề muốn bản thân mình hèn mọn như vậy, cũng không ngờ cô lại lưu lạc tới bước đường phải đi lấy lòng đàn ông… Cô bỗng ngẩng đầu lên nhìn trời, lẽ nào sáu năm trước cô mất đi sự trong sạch của mình vẫn chưa đủ để trả nợ sao? Vì sao sáu năm sau, kết cục của cô lại càng thảm hại hơn năm đó chứ?
Cô chẳng những mất đi sự trong sạch của mình, mà ngay cả tự tôn và danh dự của cô cũng không còn, ai có thể cho cô một điểm tựa để cô tiếp tục chống đỡ đây?
Hôm nay cô sẽ trực tiếp đi tới bộ phận thiết kế, cô cảm thấy cô rất may mắn, bởi vì cô không cần ở lại bên cạnh Thịnh Trình Việt nữa, cũng không cần phải từng giờ từng phút cảm thấy mình hèn mọn…
Người của bộ phận thiết kế dùng ánh mắt khác thường nhìn Tiêu Mộc Diên, dường như muốn nói cô chỉ vì được Thịnh Trình Việt bao nuôi nên mới nhận được vị trí giám đốc bộ phận thiết kế này, đương nhiên, không có mấy người trong bọn họ coi trọng Tiêu Mộc Diên.