Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 417



CHƯƠNG 417: ANH CHỈ LÀ TRỢ LÝ

Tiêu Mộc Diên còn rất nghiêm túc suy nghĩ một lát mới nói: “Nếu không, anh phạt em đi làm việc đi.”

“Làm việc?” Mắt Thịnh Trình Việt hơi nheo lại, từ trong đó xuất hiện ánh sáng kinh người.

“Ơ… anh cứ xem như em chưa nói gì đi. Em phải về phòng ngủ đây.” Tiêu Mộc Diên nói xong liền đi về phía phòng ngủ. Thịnh Trình Việt cũng đi theo.

Mới đầu Tiêu Mộc Diên không cảm thấy có gì sai, nhưng khi đi tới phòng ngủ cô mới phát hiện ra Thịnh Trình Việt đã theo cô tới trước giường rồi.

“À, em cần thay áo ngủ, anh có thể xoay người sang chỗ khác không?” Tiêu Mộc Diên nói.

Thịnh Trình Việt lại nói: “Chúng ta không phải đã sớm nhìn hết của nhau rồi sao? Lúc này em cần gì phải xấu hổ chứ?” Anh không hề có ý định lùi lại.

Tiêu Mộc Diên rũ mí mắt xuống nói: “Điều này sao giống nhau được chứ. Không quan tâm chúng ta đã kết hôn bao lâu, thân mật tới mức độ nào cũng không thể…cũng không thể…”

“Cũng không thể cái gì?” Thịnh Trình Việt đột nhiên bước tới và hôn lên khóe miệng của Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên khó chịu vì bị Thịnh Trình Việt đánh lén: “Anh cũng không thể đánh lén được!”

“Cái này tính đánh lén sao?” Thịnh Trình Việt tỏ vẻ mình không rõ lắm.

Tiêu Mộc Diên gật đầu: “Cái này đương nhiên là tính rồi.”

“Vậy nếu thế này thì sao?” Dưới sự chấn động của Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt lại hôn lên giữa chân mày của cô, cắn vào vành tai của cô.

Tiêu Mộc Diên theo bản năng đẩy Thịnh Trình Việt ra, nghiêm mặt nói: “Anh còn thế nữa là em giận đấy!”

“Thật ra anh muốn thương lượng với em vài chuyện.” Thịnh Trình Việt nói.

Tiêu Mộc Diên nói: “Anh nói đi, anh muốn thương lượng chuyện gì?”

“Anh muốn mời một bảo mẫu tới trông tiểu Bảo giúp chúng ta.”

“Vì sao? Em cũng có thể chăm con được mà!” Tiêu Mộc Diên phản đối: “Trước đó chúng ta đã bàn rồi, em có thể tự mình chăm con.”

“Gần đây em còn phải dạy đám người Thảo An, còn chăm con nữa thì sẽ rất mệt mỏi.” Thịnh Trình Việt nói.

“Em nhất định sẽ sửa lại. Lúc này đang là thời kỳ ở cữ thôi. Chờ qua thời gian này, em có thể chăm tốt cho tiểu Bảo.” Tiêu Mộc Diên nói. Cô cũng không đoán được có người còn nhờ mình dạy.

“Vậy trong thời gian em bận rộn, bảo mẫu sẽ giúp đỡ cho em.” Thịnh Trình Việt nói: “Nếu không em cứ bận rộn như vậy sẽ khiến anh đau lòng đấy.”

Tiêu Mộc Diên suy nghĩ một lát mới hỏi: “Nếu bảo mẫu chăm con thì liệu con còn có thể thân thiết với em nữa không?”

“…” Thịnh Trình Việt thật ra cũng không rõ, sau đó nói: “Tuấn Hạo xa em lâu như vậy còn thân thiết với em. Hơn nữa, anh cũng không phải muốn em tách khỏi tiểu Bảo. Bảo mẫu chỉ trông con trong lúc em bận rộn thôi. Khi em hết bận vẫn có thể đi thăm tiểu Bảo.”

“Như vậy à!” Tiêu Mộc Diên cái hiểu cái không gật đầu.

Thịnh Trình Việt nói: “Chuyện chỉ có vậy thôi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, em đi ngủ trước đi.”

Tiêu Mộc Diên gật đầu. Nhưng trước khi ngủ, cô vẫn nói: “Em nghĩ em vẫn có thể trông được con mà.”

“Ừ.” Thịnh Trình Việt cũng không phản đối cô, khẽ dỗ cô vào giấc ngủ.

Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, cuối cùng trực tiếp không mở ra được nữa.

Thịnh Trình Việt nhìn người trước mặt và giơ tay lên xoa mặt cô. Sau đó anh quay đầu, nhìn cửa sổ sát đất mới thay.

Hôm qua, cửa sổ sát đất này đã bị vỡ nát. Sau khi Thịnh Trình Việt từ nhà vệ sinh quay về, thấy Tiêu Mộc Diên chỉ vào cánh cửa sổ sát đất này và hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Nhà chúng ta mới gặp phải kẻ trộm sao?”

Ban đầu, anh đang tính sẽ cẩn thận hỏi Tiêu Mộc Diên về chuyện kẻ bắt cóc kia xem thế nào, nhưng anh lại phát hiện trong trí nhớ của Tiêu Mộc Diên căn bản không có kẻ bắt cóc nào đó tồn tại.

“Vợ ơi, em còn nhớ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không?” Tối hôm qua, anh hỏi Tiêu Mộc Diên.

Lúc đó Tiêu Mộc Diên bối rối nhìn anh: “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Vậy em ở trong phòng làm gì?” Thịnh Trình Việt hỏi.

Tiêu Mộc Diên nói: “Em không làm gì cả! Em chỉ bế tiểu Bảo, dỗ cho con bé ngủ thôi.”

“Còn gì khác không?” Thịnh Trình Việt hỏi.

Tiêu Mộc Diên cẩn thận suy nghĩ rồi nói: “Cũng không có gì khác nữa.”

“Em xác định là không có à?” Thịnh Trình Việt hỏi lại.

“Còn có thể có gì chứ?” Tiêu Mộc Diên nói.

Thịnh Trình Việt chỉ có thể xoa mặt cô, sau đó khẽ nói: “Không có gì.”

Tiêu Mộc Diên nhìn vẻ mặt của Thịnh Trình Việt như vậy bèn cảnh cáo: “Nếu có chuyện gì thì anh không được phép giấu em đấy!”

Thịnh Trình Việt mỉm cười: “Vâng, thưa sếp.”

“Như vậy còn tạm được.” Sau khi Tiêu Mộc Diên thấy vậy liền cười thỏa mãn.

Lúc đó, nụ cười kia vẫn trong sáng như mọi khi. Nhưng sau đó… Thịnh Trình Việt cảm thấy dáng vẻ này có phần không thích hợp. Cho dù người phụ nữ này tươi cười rất rạng rỡ, nhưng có cảm giác như cô đã trở nên trong suốt, làm người ta thấy dường như cô sẽ lập tức biến mất vậy. Điều này làm cho anh theo bản năng giơ tay ra muốn giữ lấy.

Sau đó, Thịnh Trình Việt còn đặc biệt đi theo Tiêu Mộc Diên. Lúc này anh mới phát hiện ra cô có rất nhiều vấn đề. Ví dụ như có một số ký ức luôn bị đảo ngược, ví dụ như có một số việc thoáng cái đã quên mất…

“Thịnh Trình Việt, anh muốn theo em tới khi nào? Anh tính không quan tâm tới chuyện của công ty nữa sao?”

Một ngày nào đó, Tiêu Mộc Diên cuối cùng không thể nhịn được nữa.

Thịnh Trình Việt lại nói: “Đợi đến khi tiểu Bảo đầy tháng đã. Sau khi làm bữa tiệc đầy tháng cho con, anh sẽ quay lại công ty làm việc.”

“Vậy thì phải đợi tới bao lâu đây?” Tiêu Mộc Diên không vui.

Thịnh Trình Việt cười nói: “Tới tuần sau là con bé đầy tháng rồi.”

“Nhanh như vậy sao?” Lúc này Tiêu Mộc Diên kinh ngạc nói.

“Chẳng lẽ em thậm chí quên mất ngày sinh của con gái mình à?” Thịnh Trình Việt hỏi.

Tiêu Mộc Diên hơi chột dạ nói: “Em thật sự không cẩn thận quên mất rồi.”

“Đó là vì em quá mệt mỏi đấy.” Thịnh Trình Việt bỗng nhiên ôm chặt Tiêu Mộc Diên vào trong lòng. “Khi anh ở bên em, không ngờ em cũng dám để cho mình mệt như vậy. Những lúc không có anh thì em còn khổ tới mức nào nữa.”

“Làm gì khoa trương như vậy chứ! Hơn nữa hai người bọn họ đúng là rất có năng lực. Em có thể nói, các cô ấy mà đi tới Tiêu thị thì tuyệt đối sẽ không để cho Tiêu thị bị thua thiệt đâu.” Tiêu Mộc Diên nói.

Thịnh Trình Việt hơi nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ em đồng ý cho bọn họ đến Tiêu thị à?”

“Đương nhiên, các cô ấy chỉ tốn một tháng đã học được kỹ năng mà em phải học mất ba năm. Thảo An còn dễ, dù sao cô ấy cũng đã từng học thiết kế. Nhưng Linh Linh thậm chí chưa từng học vẽ căn bản, không ngờ kết quả cũng hoàn thành rất tốt. Em thấy các cô ấy đã đủ tư cách vào làm việc rồi.” Tiêu Mộc Diên muốn giới thiệu Thịnh Thảo An và Lâm Linh vào Tiêu thị.

Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên một lúc lâu nhưng không nói gì.

Tiêu Mộc Diên không hiểu. Không phải anh không đồng ý chứ?

Sau đó cô lại nghe Thịnh Trình Việt mỉm cười nói: “Tiêu thị là công ty của em. Em muốn ai vào làm là quyền tự do của em. Anh chỉ là trợ lý, hy vọng có thể làm trợ lý cho em cả đời.”

Thịnh Trình Việt nói xong liền cầm tay Tiêu Mộc Diên và nhẹ nhàng hôn lên trên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.