Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 429



CHƯƠNG 429: MUỐN NÓI CHUYỆN RIÊNG MỘT CHÚT.

Mặc dù đã lâu không gặp nhưng cô vẫn xinh đẹp như vậy.

“Nơi này thật náo nhiệt nhỉ!”

Một tiếng cảm thán này để cho rất nhiều người không kìm được quay đầu nhìn người ở cửa, nhưng sắc mặt mọi người đều thay đổi.

“Anh?” Từ trong miệng Trương Bân Bân vang lên một xưng hô.

Trương Vân Doanh không mời mà tới, anh ta tự ý đến trước mặt Tiêu Mộc Diên và mỉm cười với cô.

“Đã lâu không gặp.”

Thịnh Trình Việt hơi căng thẳng ngăn cản trước mặt Tiêu Mộc Diên, nhưng trên mặt Trương Vân Doanh vẫn mang nụ cười nhàn nhạt nhìn Tiêu Mộc Diên: “Hôm nay anh đến đây là để chúc phúc cho em, chúc mừng công chúa nhỏ của em đầy tháng.”

Trương Vân Doanh nói xong lại lấy ra món quà mà anh ta chuẩn bị cho đứa bé, là một đôi vòng tay vàng xinh xắn.

“Cám ơn!” Cho dù đáy lòng kinh ngạc nhiều hơn nữa thì Tiêu Mộc Diên cũng chỉ có thể mỉm cười đối mặt.

“Không cần khách sáo.” Trên mặt Trương Vân Doanh vẫn mang theo nụ cười.

“Chắc anh đến đây cũng chỉ để chúc phúc thôi nhỉ?” Bên cạnh, Thịnh Trình Việt không vui hỏi.

“Hả?” Hình như Trương Vân Doanh nghe không hiểu ý Thịnh Trình Việt.

“Nếu như anh chỉ nói lời chúc phúc thôi thì chúng tôi đã nhận được lời chúc phúc, anh cũng có thể rời khỏi nơi này.” Thịnh Trình Việt trực tiếp ra lệnh đuổi khách.

“Trình Việt.” Tiêu Mộc Diên nhắc nhở một tiếng, tại sao có thể đối xử với khách như vậy?

Nhưng Thịnh Trình Việt không cảm thấy có chỗ nào không ổn, anh nói: “Nếu không đi thì anh còn có chuyện gì không?”

Trương Vân Doanh thấy Thịnh Trình Việt như vậy, ánh mắt lại chuyển lên người Tiêu Mộc Diên: “Anh muốn nói chuyện riêng với em một chút được không?”

“Tất nhiên không được.” Thịnh Trình Việt từ chối yêu cầu của Trương Vân Doanh rất thẳng thừng.

Dường như Trương Vân Doanh không ngờ Thịnh Trình Việt sẽ nói như vậy, lập tức ngơ ngác sững sờ tại chỗ.

“Còn có chuyện gì ư?” Thịnh Trình Việt hỏi.

“Tôi vẫn muốn nói chuyện riêng với Diên Diên một chút.” Trương Vân Doanh nói.

“Không được.” Thịnh Trình Việt che chở Tiêu Mộc Diên, ngay cả khuôn mặt không để cho Trương Vân Doanh nhìn thấy.

“Anh đã có vợ rồi, tại sao lại tới tìm vợ tôi?” Thịnh Trình Việt hỏi.

Trương Vân Doanh nghe được chữ “Vợ”, mặt mày lập tức ủ rũ. Trong nháy mắt trở nên hơi chán chường, mặt mày ủ dột.

Tiêu Mộc Diên chợt nhớ tới tin tức Trương Vân Doanh và vợ anh ta ly dị, cô giơ tay kéo kéo tay Thịnh Trình Việt và nói với anh: “Trình Việt, Vân Doanh và vợ của anh ta đã ly dị, anh cũng không cần kí.ch thích anh ta nữa.”

“Vậy cũng phải mời anh ta đừng làm anh tức giận mới đúng.” Hình như cơn giận của Thịnh Trình Việt vẫn không ta đi được, anh nói: “Anh ta ly dị liên quan gì đến anh? Nếu như anh ta không đi tìm vợ người khác thì chắc vợ anh ta còn có thể chịu đựng thêm mấy năm mới đúng. Là chính anh ta đánh mất vợ mình, dựa vào cái gì nói muốn nói chuyện với vợ anh một chút thì anh phải chiều ý anh ta?”

Câu nói này của Thịnh Trình Việt giống như một con dao đâm vào ngực Trương Vân Doanh.

Anh ta nói: “Đây là một lần cuối cùng, tôi chỉ muốn trò chuyện với Diên Diên thôi.”

“Xin lỗi, chuyện này không được.” Thịnh Trình Việt vẫn từ chối rất dứt khoát.

Tiêu Mộc Diên thấy khuôn mặt của Trương Vân Doanh trở nên xanh mét, cảm thấy hơi có lỗi nhưng cô cũng không cảm thấy Thịnh Trình Việt làm sai điều gì, cô nói: “Nếu anh có lời gì muốn nói với em thì cứ nói ngay lúc này đi.”

“Lúc này ư?”

“Đúng vậy, tại chỗ này.” Tiêu Mộc Diên nói.

Trương Vân Doanh nhìn bốn phía sau đó nhìn Thịnh Trình Việt nói: “Sau ngày hôm nay tôi sẽ lập tức rời khỏi đây, sau này cũng không còn gặp Diên Diên nữa, cho nên anh để tôi và cô ấy trò chuyện đi.”

“Rời đi bao xa, anh còn quay lại à?” Thịnh Trình Việt hỏi.

Trương Vân Doanh chỉ lộ ra nụ cười và nói: “Sẽ không trở lại.”

“Anh nói thật ư?” Thịnh Trình Việt cảm thấy hơi khó tin, nghĩ lại lúc đầu, ngoài anh ta còn có Âu Vũ Đình theo đuổi Tiêu Mộc Diên, Âu Vũ Đình cũng kết hôn lâu như vậy rồi, hơn nữa vợ chồng rất yêu nhau. Chỉ còn cái tên Trương Vân Doanh này đã kết hôn rồi còn nhớ mãi không quên vợ của anh.

Mặc dù Thịnh Trình Việt biết đây là do vợ mình quá xuất sắc nhưng cứ nghĩ đến chuyện vợ mình luôn bị người nhớ là anh vẫn rất khó chịu.

“Thật.” Trương Vân Doanh vừa nói vừa gật đầu giống như rất sợ Thịnh Trình Việt không tin: “Nếu như không dẫn cô ấy về thì tôi sẽ không trở lại.”

Trương Vân Doanh nhỏ giọng lẩm bẩm câu cuối cùng, cũng không có ai nghe thấy anh ta đang nói gì.

Thịnh Trình Việt xoay người nhìn Tiêu Mộc Diên, trong nháy mắt, ánh mắt anh trở nên dịu dàng: “Em muốn nói chuyện với anh ta một chút không?”

Tiêu Mộc Diên gật đầu: “Em luôn cảm thấy chuyện này không có gì sai.”

Thịnh Trình Việt gật đầu, sau đó giơ tay ra: “Giao cục cưng cho anh đi.”

“Vâng.” Tiêu Mộc Diên gật đầu, trên mặt cũng đi đôi với nụ cười ngọt ngào.

Trương Vân Doanh và Tiêu Mộc Diên đi vào trong góc nhưng vẫn ở trong phạm vi mà những người khác nhìn thấy.

“Sao cái tên Trương Vân Doanh này cứ như âm hồn không tiêu tan vậy hả? Bân Bân, thật sự là cậu nên khuyên nhủ anh cậu đi, anh trai và chị dâu tôi đều kết hôn bao lâu rồi, con cũng có mấy đứa mà sao người này nhớ mãi không quên được chị dâu tôi vậy?” Thịnh Thảo An không vui châm chọc Trương Bân Bân, đáng lẽ lúc này cô ta phải ở bên trong phòng bếp ăn đồ ăn ngon. Đều do cái tên Trương Vân Doanh này, đột nhiên đến để cho bây giờ cô không có gì ăn.

Trương Bân Bân nghe vậy cảm thấy hơi có lỗi, cô ấy nói: “Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, lúc anh ấy tới đây cũng không nói với tôi một tiếng.”

“Trời ạ, ngay cả em gái ruột cũng giấu giếm, rốt cuộc người này định làm gì?” Thịnh Thảo An nói xong lại chuyển tầm mắt về phía hai người cách đó không xa.

Giờ phút này Trương Vân Doanh mặc quần áo thoải mái, trông cũng rất hợp thời trang. Mà vóc dáng anh ta vốn khá cao, bây giờ đứng trước mặt Tiêu Mộc Diên lại tạo cảm giác Tiêu Mộc Diên càng nhỏ nhắn hơn.

Lâm Linh ở bên cạnh các cô, cũng chìm vào suy nghĩ khi nhìn Trương Vân Doanh.

“Linh Linh, đang nhìn gì vậy?” Thịnh Thảo An châm chọc một lượt, quay lại thì nhìn thấy Lâm Linh như vậy nên không nhịn được hỏi.

Vì lời nói của Thịnh Thảo An nên Lâm Linh tỉnh táo tinh thần, cô ấy nhìn Thịnh Thảo An, trong chốc lát cũng không nói nên lời?

“Linh Linh, tôi hỏi chị này, chị cảm thấy anh tôi đẹp trai hay anh cô ấy đẹp trai?” Thịnh Thảo An chỉ Trương Bân Bân và nói.

“Linh Linh, nói thật đi, tôi sẽ không đánh cô đâu.” Đột nhiên Trương Bân Bân cũng chống hông, đến trước mặt Thịnh Thảo An.

“Linh Linh, nói đi.” Thịnh Thảo An bắt đầu thúc giục.

“Thật ra tôi cảm thấy hai người họ đều rất đẹp trai.” Vì không muốn bị đánh nên Lâm Linh nói như vậy.

Nhưng hai cô chủ này lại vì thế không vui.

“Linh Linh, cứ việc nói thật đi, hai chúng tôi đều người rất văn minh mà.” Thịnh Thảo An nói xong, trên mặt lại lộ ra một nụ cười, thật đúng là dọa người.

So với cô ta thì mặt mày Trương Bân Bân vui vẻ lại khá chân thành hơn, cô ấy nhìn Lâm Linh và nói: “Linh Linh, cứ yên tâm nói thật đi, nếu như người này dám đánh cô thì cô còn có thể tố cáo với Diên Diên mà, chắc chắn Thịnh Trình Việt cũng sẽ không tha cho cô ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.