Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 436



CHƯƠNG 436: ANH TA LÀ LOẠI NGƯỜI ĂN BÁM.

“Đi về ngủ, em còn phải đi làm.”

Thịnh Trình Việt biết Tiêu Mộc Diên đang giận dỗi, kỳ thật anh cũng muốn đuổi theo, nhưng chân anh… Đã bị Tiêu Mộc Diên giẫm đến tê rần.

“Ôi chao, vợ ơi đừng xúc động như vậy.”

Thịnh Trình Việt khập khiễng đi theo.

Kết quả, Tiêu Mộc Diên vẫn bị Thịnh Trình Việt kéo lên xe.

“Vợ à, được rồi, anh sai rồi, kỳ thực chuyện sáng nay, anh chỉ đùa em một chút thôi.” Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên ở ghế lái phụ không ngừng xin lỗi.

“Anh xem biểu hiện của em gái anh và Linh Linh đi, em lười phải nói, chuyện này xấu hổ lắm.”

Tiêu Mộc Diên có hơi lo lắng, không biết sau này phải đối mặt với hai người bọn họ ở trong công ty thế nào đây?

“Dạ dạ dạ, anh nhận sai, nhận sai.”

Mặc kệ Tiêu Mộc Diên nói cái gì, Thịnh Trình Việt đều nhận sai.

Mặc dù, Thịnh Trình Việt chưa từng nói với Tiêu Mộc Diên, sở dĩ bản thân đùa giỡn nhiều như vậy, cũng bởi vì gần đây anh cảm thấy có người nhìn chằm chằm anh.

Chỉ là khi anh quay đầu lại, ánh mắt lại nhìn về hướng khác.

Tiêu Mộc Diên thấy bộ dạng thành khẩn của Thịnh Trình Việt, cũng không có tức giận nữa.

Bởi vì Thịnh Thảo An cùng Lâm Linh vừa đến công ty trước một bước,đã nghe thấy rất nhiều tin đồn giữa Thịnh Trình Việt cùng Tiêu Mộc Diên.

“Cô có nghe nói không? Phó Tổng giám đốc giống như Thần Long thấy đầu mà không đuôi của chúng ta sắp trở về rồi?”

“A, chính là người ăn bám kia sao? Nếu trở về, đoán chừng cũng không có tác dụng gì, còn không bằng anh Lâm Phong đâu?”

Thịnh Thảo An đang uống nước nghe thấy tin tức như vậy, lập tức phun hết nước ra, còn bị sặc.

“Thịnh Thảo An, cô làm cái gì vậy?” Có người ghét bỏ liếc nhìn Thịnh Thảo An.

Thịnh Thảo An xấu hổ cười lắc đầu: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý đâu, tôi chỉ hơi hiếu kỳ về người mọi người nói thôi.”

“A, đúng rồi, cô vào công ty hơi muộn mà.” Cô gái kia rất thông cảm nhìn Thịnh Thảo An.

Thịnh Hành Tử để cốc nước xuống một bên, sau đó cùng tụ tập vào nhóm hỏi:”Con người của tôi tương đối nhiều chuyện, cho nên rất muốn biết mọi người đang nói cái gì?”

Thấy Thịnh Thảo An thức thời như vậy, những cô gái nhiều chuyện kia tụ tập lại với nhau, cô ta nói:”Người chúng ta nói chính là Phó Tổng giám đốc. Nghe nói anh là chồng của Tổng Giám đốc, bỗng nhiên, nhảy dù lên vị trí đó, cũng không biết trông đẹp trai đến cỡ nào nữa?”

Thịnh Thảo An phức tạp nhìn người phụ nữ trước mặt:”Chị Tiểu Đồng, chị đã gặp qua vị Phó Tổng giám đốc kia rồi à?”

Tiểu Đồng lắc đầu:”Tôi làm sao có thể nhìn thấy Phó Tổng giám đốc kia chứ? Tôi nghe nói anh ta đưa Tổng Giám đốc đi sinh , cô nghĩ nghĩ, một người nhảy dù lại không đến làm việc chỉ biết dỗ vợ, loại đàn ông này thì có năng lực gì, đoán chừng anh ta chỉ giỏi làm tên dựa hơi phụ nữ thôi.”

Thịnh Thảo An nhớ tới bộ dạng buổi sáng của Thịnh Trình Việt cùng với hành động Tô Anh quấn quýt trước mặt ba cô, liền gật đầu lia lịa:”Chị Tiểu Đồng, em cảm thấy chị nói rất đúng, rất có lý.”

Tiểu Đồng giương cằm lên cao ngạo nói: “Điều đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem là ai nói.”

“Thảo An, cô ở đây làm gì vậy?” Lâm Linh cùng Thịnh Thảo An làm việc cùng một tổ, nhưng thấy Thịnh Thảo An đi lấy cốc nước cũng có thể biến mất, cho nên mới đi ra tìm.

Thịnh Thảo An nghe thấy Lâm Linh gọi, liền nói với cô gái bên cạnh: “Chị Tiểu Đồng, em phải đi làm việc trước đây, chuyện này nói sau nhé, tạm biệt…”

Thịnh Thảo An nói xong, không đợi cô gái tên là Tiểu Đồng phản ứng, liền chạy đi.

“Ôi chao…” Tiểu Đồng nhìn bóng lưng của Thịnh Thảo An thầm nghĩ cô còn chưa buôn chuyện xong mà.

Nhưng khi thấy bóng lưng của Lâm Linh, cô ta chợt cảm thấy hơi quen mắt.

“Linh Linh, tôi ở bên kia nghe được một chuyện cực kỳ hay.” Vừa ra tới nơi, Thịnh Thảo An liền cười đến không thể kiềm chế.

Lâm Linh thật thà nhìn Thịnh Thảo An: “Cô nghe được chuyện gì?”

“Tôi nói cô nghe… Người ở trong đó nói Thịnh Trình Việt là dạng người ăn bám! Ahahaha, tôi cảm thấy câu này hình tượng quá.” Thịnh Thảo An nói xong rồi ôm bụng cười to.

Còn Lâm Linh vẫn đứng đó nhìn.

Thịnh Thảo An bỗng cảm thấy hơi kỳ lạ, sau đó quay đầu nhìn về phía sau, cũng không thấy bóng dáng Thịnh Trình Việt: “Linh Linh, vì sao cô không cười?”

“Cái này có gì đáng cười à?” Lâm Linh giống như không thể hiểu được lý do mà Thịnh Thảo An cười.

“Chẳng lẽ cái này không buồn cười sao?”

“Ừm.”

Nghe được Lâm Linh nói, Thịnh Thảo An khẽ cụp mắt xuống:” Bỏ đi, chúng ta đi làm việc đi.”

“Ừm.” Lâm Linh đáp lại một tiếng, rồi bước theo Thịnh Thảo An rời đi.

Ba mươi phút sau, Thịnh Trình Việt cùng Tiêu Mộc Diên mới đến công ty, lúc xuống xe, Thịnh Trình Việt còn ga lăng giúp cô mở cửa xe rồi giơ tay ra.

“Anh Việt, chị dâu.”

Bọn họ còn chưa ra khỏi bãi đỗ xe, Lâm Phong đã chạy vội tới.

“Ah, đợi chút…”

Lúc Lâm Phong còn cách bọn họ khoảng hai, ba mét, Thịnh Trình Việt liền cản anh ta lại.

“Anh Việt, em thấy anh đến thật sự rất phấn khích.” Nước mắt Lâm Phong gần như chảy ra ngoài.

“Tôi gặp cậu chẳng có cảm giác gì cả.” Thịnh Trình Việt nói.

“Đừng mà… Anh Việt, anh không thể nhẫn tâm như vậy được, dù sao thì, em giúp anh Việt giữ vững một nửa giang sơn bên này mà. Đã thế, ngay cả ngày nghỉ hôm nay cũng không có, bắt đầu từ ngày mai, hãy cho em nghỉ phép dài nửa năm có được không?”

Giọng điệu của Lâm Phong thay đổi cực kỳ nhanh, khiến Tiêu Mộc Diên nghe xong liền cảm thấy Lâm Phong có chỗ nào đó không đúng, cô vô cùng áy náy chạm vào Thịnh Trình Việt bên cạnh.

“Nhìn đi, anh bức người ta đến phát điên rồi kìa.” Tiêu Mộc Diên thở dài: “Ây da, người ta đang yên lành lại bị anh hành hạ thành ra như vậy.”

Sắc mặt Thịnh Trình Việt tái xanh, im lặng nhìn Tiêu Mộc Diên.

“Anh Việt thế nào? Đã nghĩ xong chưa? Nếu anh cảm thấy em quá cực khổ, thì hãy cho em nghỉ luôn hôm nay đi, em sẽ không để ý đâu.” Lâm Phong mở to mắt nhìn Thịnh Trình Việt, còn chớp chớp nhìn.

Trịnh Trình Việt cảm thấy nổi da gà, cái thằng này… “Bình thường ít ở chung với Thịnh Thảo An đi, cậu nhìn cậu bây giờ đi, y như đàn bà như vậy?

“…” Lâm Phong đờ đẫn trong nháy mắt, bây giờ, anh ta rất đàn bà sao?

“Lâm Phong, đừng nghe anh ấy nói bậy, kỳ thật cậu chỉ hơi đàn bà một chút mà thôi.” Tiêu Mộc Diên ở bên cạnh mỉm cười, còn giơ tay ra làm động tác so sánh một tý.

Lâm Phong nhìn độ rộng khoảng hai ngón tay ít ỏi của Tiêu Mộc Diên, lập tức khóc lên.

“Em đây tận tâm tận lực vì anh Việt chia sẻ những ưu phiền, kết quả… Kết quả, anh Việt lại đối với em như vậy… Em cảm thấy cuộc sống của em đã tuyệt vọng uhuhuhu..” Lâm Phong nói xong bụm mặt chạy đi: “Anh Việt cùng chị dâu xấu lắm, không khác những gì Thảo An nói. Ở đây đã không có chỗ cho em đứng nữa rồi, hôm nay… Hôm nay em muốn từ chức.”

Nghe Lâm Phong vừa chạy vừa nói, Tiêu Mộc Diên lôi kéo ống tay áo của Thịnh Trình Việt, nhìn anh nói:

“Em cảm thấy nên để cậu ta nghỉ ngơi nửa năm đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.