CHƯƠNG 44: ÂM THẦM RA TAY
“Anh Vân, em sống một mình suốt sáu năm, em đã trưởng thành rồi, không còn là cô bé luôn khiến anh lo lắng như trước kia nữa đâu, nên anh Vân không cần phải lo cho em.” Tiêu Mộc Diên nói như vậy là muốn từ chối Trương Vân Doanh, cô không muốn nợ tình nghĩa của bất cứ người nào, bởi vì nợ bất cứ thứ gì thì cũng phải trả lại.
Trương Vân Doanh còn định nói thêm gì đó nhưng điện thoại của anh ấy lại vang lên lần nữa, xem ra cuộc họp này rất khẩn cấp, anh không thể làm gì khác, vì vậy không nói gì nữa.
“Vậy em phải cẩn thận một chút, anh đi trước đây.” Trương Vân Doanh vừa dứt lời thì lập tức rời đi, có lẽ cô nói đúng, cô không còn là cô bé ngày xưa nữa rồi, cô sẽ tự bảo vệ được chính mình.
Tiêu Mộc Diên gật đầu, khi cô quay đầu nhìn về phía Trương Vân Doanh thì Trương Vân Doanh cũng đúng lúc quay đầu đi, cứ như vậy, hai người bọn họ đều không nhìn thấy đối phương, thứ cô nhìn thấy chỉ là bóng lưng thẳng tắp của Trương Vân Doanh mà thôi. Bóng lưng của anh ấy cao lớn, anh tuấn, thẳng tắp… thân hình của anh hoàn mỹ như vậy, nhưng từ giờ về sau cô không còn bất cứ liên quan nào với sự hoàn mỹ này nữa rồi.
Âu Đan nhìn Trương Vân Doanh rời đi, trong lòng vô cùng vui vẻ, ha ha, người đàn ông này cuối cùng cũng rời đi, cô ta có cơ hội thừa nước đục thả câu rồi, hừ, để xem bây giờ còn ai có thể cứu được Tiêu Mộc Diên nữa.
Tiêu Mộc Diên đang nhìn ra biển thì đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu mình tối sầm lại, trong lòng cô bỗng dâng lên dự cảm không tốt, ngay giờ phút đó, cô lập tức ngẩng đầu lên.
Nhất thời bốn mắt nhìn nhau.
Âu Đan nhếch miệng cười, sau đó trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tiêu Mộc Diên, nụ cười của cô ta càng lúc càng rạng rỡ.
“Tôi muốn nói chuyện với cô.” Hôm nay Âu Đan cố ý mặc áo cúp ngực, mà lúc này cô ta đang đeo viên ngọc đổi vận của Thịnh Trình Việt. Viên ngọc đổi vận tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời khiến Tiêu Mộc Diên chói mắt.
Âu Đan chú ý tới ánh mắt của Tiêu Mộc Diên, cô ta càng cười tươi hơn, trong mắt lộ rõ vẻ đắc ý.
“Viên ngọc này đẹp không? Đây chính là viên ngọc đổi vận của Thịnh Trình Việt đó, anh ấy đã đeo sáu năm, giờ lại tặng cho tôi, cô cũng nên hiểu vị trí của tôi trong lòng anh ấy…” Âu Đan đắc ý nắm chặt viên ngọc đổi vận, dường như thứ đó đại diện cho vận mệnh của cô ta vậy.
Ánh mắt của Tiêu Mộc Diên vẫn đang nhìn chằm chằm viên ngọc đổi vận trên cổ Âu Đan, hơn nữa, lời nói của Âu Đan khiến cả người cô cứng đờ. Thịnh Trình Việt đã đeo viên ngọc đổi vận này suốt sáu năm sao? Cô không thể tin được cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, nếu như lời Âu Đan vừa nói là thật thì điều đó có nghĩa là gì?
Trong đầu Tiêu Mộc Diên đột nhiên hiện lên hình ảnh của Thịnh Tuấn Hạo, nhớ lại dáng vẻ của Thịnh Tuấn Hạo và cảm giác thân thiết khó tả khi cô gặp cậu bé, vào giờ phút này, dường như cô đã hiểu ra tất cả, thì ra… mọi chuyện là như vậy…
Âu Đan nhìn dáng vẻ chấn động của Tiêu Mộc Diên, cô ta nghĩ Tiêu Mộc Diên đang đau lòng nên biểu cảm của cô ta càng thêm đắc ý.
“Cô… viên ngọc này thật sự là do Thịnh Trình Việt đưa cho cô sao?” Tiêu Mộc Diên sợ hãi lên tiếng, trong giọng nói lộ ra sự run rẩy, nước mắt cũng dâng lên. Trong lúc nói chuyện, Tiêu Mộc Diên còn đưa bàn tay nhỏ bé về phía cổ của Âu Đan, như thể muốn nhìn rõ viên ngọc kia một chút, đó là viên ngọc mà cô đã mong nhớ trong suốt sáu năm, không ngờ lại ở chỗ của Thịnh Trình Việt.
Âu Đan thấy Tiêu Mộc Diên muốn lấy viên ngọc của mình, cô ta hơi né tránh tay của Tiêu Mộc Diên, đồ của cô ta sao có thể để cho Tiêu Mộc Diên tùy tiện động vào được chứ?
Bàn tay nhỏ bé của Tiêu Mộc Diên cứng đờ lại giữa không trung, viên ngọc đổi vận kia là của cô, sao Thịnh Trình Việt lại có thể tùy tiện tặng cho người khác được chứ? Đó là đồ của cô, là đồ mà mẹ cô tự mình để lại cho cô…
“Đương nhiên là Thịnh Trình Việt đưa cho tôi rồi, chẳng lẽ cô không lên mạng đọc tin tức sao? Viên ngọc đổi vận này đã theo Thịnh Trình Việt sáu năm rồi!” Dáng vẻ của Âu Đan vẫn rất đắc ý, như thể chứng kiến Tiêu Mộc Diên đau lòng thì cô ta sẽ có cảm giác thành tựu vậy.
Tiêu Mộc Diên thu tay lại, ngoài cô ra thì không ai có thể biết được ý nghĩa của viên ngọc đổi vận kia.
“Vậy cô có biết Thịnh Trình Việt làm cách nào để có được viên ngọc đổi vận này không?” Tiêu Mộc Diên bất ngờ lên tiếng hỏi, sáu năm trước, viên ngọc này vẫn ở trong tay cô, chỉ là chuyện này cô không thể nói với bất kì ai, càng không thể nói cho Thịnh Trình Việt biết viên ngọc đó là của cô, nếu như anh biết hai đứa bé kia cũng là con của anh thì nhất định anh sẽ cướp chúng đi.
Hiện giờ Tiêu Mộc Diên mới cảm nhận được sự nguy hiểm của hai đứa bé, về sau cô phải chú ý cẩn thận một chút, để hai đứa bé tránh xa anh, không được để cho anh phát hiện. Nếu như anh muốn cướp con của cô thì đó là chuyện dễ như trở bàn tay, cô tuyệt đối không thể nói ra bí mật này được. Nhưng điều duy nhất khiến cô cảm thấy may mắn chính là biết được Thịnh Tuấn Hạo là đứa con trai năm đó bị mang đi…
“Tôi cần gì biết sáu năm trước viên ngọc này ở chỗ nào chứ? Tôi chỉ biết rằng viên ngọc này đã theo Thịnh Trình Việt sáu năm rồi, bây giờ Thịnh Trình Việt đã tặng nó lại cho tôi.” Trong giọng nói của Âu Đan có chút mất kiên nhẫn, cô ta tìm Tiêu Mộc Diên không phải vì viên ngọc đổi vận này, cô ta tới đây là vì muốn Tiêu Mộc Diên rời khỏi Thịnh Trình Việt.
Tiêu Mộc Diên không nghe Âu Đan nói nữa, vào giờ phút này, trong đầu cô đã hoàn toàn rõ ràng những chuyện liên quan đến Thịnh Trình Việt và con của cô.
“Về sau cô tránh xa Thịnh Trình Việt ra một chút, không được tôi cho phép, cô không được gặp mặt anh ấy.” Âu Đan nói xong, ánh mắt cô ta bỗng trở nên lạnh lùng, cô ta khẽ liếc qua hai người đàn ông bên cạnh.
Tiêu Mộc Diên nghe được lời nói của Âu Đan, không khỏi nở nụ cười. Không ngờ còn có người phụ nữ ngây thơ như vậy, lại đi nói ra mấy lời này.
“Tự do của tôi là của riêng tôi, không hề liên quan tới cô Âu, tôi muốn gặp ai thì gặp người đó, muốn hẹn ai thì hẹn người đó…” Tiêu Mộc Diên thừa nhận, cô rất hèn mọn, nhưng cô sẽ chỉ hèn mọn trước mặt Thịnh Trình Việt thôi, người khác không có tư cách đó, cô cũng không chịu thua bất cứ kẻ nào.
Âu Đan vừa nghe thấy lời Tiêu Mộc Diên nói thì sắc mặt nhất thời thay đổi. Người phụ nữ này dám mạnh miệng như vậy, cô tưởng mình là gì chứ? Không phải chỉ là một người phụ nữ được Thịnh Trình Việt bao nuôi thôi sao?
“Không phải cô cần tiền sao? Tôi cho cô mười sáu tỉ, mau rời khỏi Thịnh Trình Việt!” Âu Đan cố nén giận nói, sau đó nhìn lướt qua hai tên đàn ông đang chờ sẵn đằng sau, chỉ cần Tiêu Mộc Diên từ chối lần nữa thì đừng trách cô ta ra tay.
Lúc này, ánh mắt Tiêu Mộc Diên rơi trên người Âu Đan, nếu trước khi cô bán mình cho Thịnh Trình Việt, Âu Đan có thể cho cô nhiều tiền như vậy thì nhất định cô sẽ không bán mình. Nhưng bây giờ mọi chuyện đều đã muộn rồi, những điều trước đây không thể thay đổi được nữa, trừ khi Thịnh Trình Việt chủ động muốn dừng lại, chứ cô không thể làm thế.
“Tôi nghĩ cô Âu vẫn nên đi tìm Thịnh Trình Việt thì hơn, nếu anh ta đồng ý để tôi rời đi thì tôi sẽ không chút do dự mà rời đi, nhưng chỉ cần anh ta không nói thì tôi sẽ không rời đi.”
Thật ra Tiêu Mộc Diên thấy chẳng sao cả, cô còn mong được rời khỏi Thịnh Trình Việt ấy chứ…
Vì câu nói này của Tiêu Mộc Diên mà Âu Đan hoàn toàn nổi giận, người phụ nữ này lại không hề nghe lọt tai những lời cô ta nói sao? Tiêu Mộc Diên cho rằng làm như vậy thì có thể ở bên Thịnh Trình Việt sao? Có phải đầu óc Tiêu Mộc Diên suy nghĩ quá đơn giản rồi không?
“Có phải cô chê tiền ít không? Tôi cho cô thêm ba tỉ rưỡi nữa, cô thấy thế nào?” Âu Đan nén giận nói, chỉ cần Tiêu Mộc Diên dám nói một chữ “không” thì cô nhất định sẽ kêu hai người đàn ông kia dẫn Tiêu Mộc Diên đi.
Tiêu Mộc Diên nhếch miệng với vẻ khinh thường, cô nở nụ cười xinh đẹp, Âu Đan này chẳng lẽ còn không hiểu rõ ý cô sao? Bảo cô ta đi tìm Thịnh Trình Việt nói chuyện, cô ta nghe không hiểu sao?
Từ nay về sau, tiền sẽ không mua được bất cứ thứ gì của cô nữa. Chỉ cần ba cô có thể ra tù, cô sẽ lập tức rời khỏi nơi này.
“Tôi không cần tiền của cô, hiểu chưa? Tôi muốn cô tìm Thịnh Trình Việt, bảo anh ta cho tôi rời đi, rồi tôi sẽ không hề lưu luyến gì mà đi. Xin hỏi, cô Âu nghe có hiểu không?” Nhìn Tiêu Mộc Diên có vẻ thật sự rất nghiêm túc, như thể nếu Âu Đan còn nghe không hiểu nữa thì cô sẵn sàng giải thích lại lần nữa.
Có trời mới biết là cô muốn rời khỏi Thịnh Trình Việt như thế nào, nhưng nhất định phải đợi hơn hai mươi ngày nữa.
Âu Đan hoàn toàn mất kiên nhẫn, cô ta không nói chuyện cùng Tiêu Mộc Diên nữa, lập tức đứng dậy rời đi.
Tiêu Mộc Diên không ngờ Âu Đan lại rời đi như vậy, trong ấn tượng của cô, Âu Đan là một người phụ nữ ngang ngược, tất cả mọi chuyện đều phải làm theo ý cô ta, sao có thể dễ dàng rời đi như vậy? Điều này có chút không giống với tính cách của cô ta.
Tiêu Mộc Diên cũng không nghĩ nhiều, cô lặng lẽ hưởng thụ sự yên tĩnh ngắn ngủi này.
Trong đầu cô không ngừng nghĩ đến dáng vẻ của Thịnh Tuấn Hạo, cậu bé chính là con trai của cô sao? Không ngờ đứa con trai mà cô luôn thương nhớ lại ở ngay cạnh cô, về sau cô nhất định phải chăm sóc đứa con trai này thật tốt.
Tiêu Mộc Diên nhất thời có chút lưu luyến không muốn rời khỏi nơi này, bởi vì nơi này còn có Thịnh Tuấn Hạo, một người mà cô rất quan tâm, rất lo lắng, cô không bỏ được cậu bé.
Đột nhiên cô thấy đỉnh đầu mình tối sầm lại, ngay lập tức, trước mắt cô xuất hiện hai bóng đen, cô còn chưa kịp quay đầu lại thì một người đàn ông trong đó đã bịt miệng cô lại, trong lòng Tiêu Mộc Diên vô cùng kinh hãi, cô ra sức phản kháng. Trong lúc hoảng loạn cô bị một cái túi đen trùm kín đầu, sau đó không nhìn thấy gì nữa.
Trước giờ Tiêu Mộc Diên chưa từng hoảng sợ như vậy, cô không khỏi nghĩ đến lần trước, khi cô ngồi xe bus bị người ta bắt đi, còn bị người ta cho uống thuốc, suýt nữa còn bị c**ng bức, sau đó… là anh đã cứu cô. Thịnh Trình Việt, trong đầu của cô lại không nhịn được mà nghĩ đến anh, ngay cả chính cô cũng không hiểu, ở trong thời khắc nguy hiểm như vậy, người cô nghĩ đến lại là người khiến cô tổn thương nhất.
Cô chật vật lấy điện thoại di động trong tay ra. Lúc này cô bị người ta ném vào trong xe, lẽ nào bọn họ lại muốn đem cô đi bán? Trong lòng Tiêu Mộc Diên suy nghĩ miên man, từ trước tới giờ cô chưa từng gặp chuyện nào giống như hôm nay, rốt cuộc là ai muốn hại cô chứ? Hơn nữa chuyện này còn xảy ra năm lần bảy lượt như vậy, cô nghĩ chuyện hôm nay nhất định có liên quan tới chuyện c**ng bức lần trước.
Điện thoại của cô đang tắt máy, bởi vì vừa mới đi làm nên cô không khởi động máy, đây cũng là lí do Trương Vân Doanh phải đích thân tới công ty tìm cô.
Tiêu Mộc Diên bịt chặt loa điện thoại di động, cố gắng không để nó phát ra bất cứ âm thanh nào khi khởi động, nhưng dù vậy, điện thoại vẫn phát ra âm thanh yếu ớt. Cũng may, bởi vì tiếng xe hơi ồn nên hai người ở phía trước đều không nghe thấy gì.
Cô dùng cơ thể đè chặt điện thoại di động, để ánh sáng của điện thoại di động không lọt ra ngoài. Bởi vì người cuối cùng cô gọi điện là Thịnh Trình Việt, nên cô trực tiếp nhấn hai lần để gọi đi, điện thoại rất nhanh đã được kết nối.