Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 443



CHƯƠNG 443: NGƯỜI KIA HẲN LÀ BA

“Cứ như vậy.”

Thịnh Thảo An hơi nghi ngờ hỏi.

Lâm Linh gật đầu.

“Nếu như không phải như vậy thì là loại nào.”

Thịnh Thảo An cảm giác hình như vừa rồi nhìn thấy cô trò chuyện rất thân mật cùng với Tô Anh, nên cảm thấy có một chút kỳ quái.

“Cô biết Tô Anh ư?”

Thịnh Thảo An hỏi.

Lâm Linh nhíu mày lại giống như đang suy nghĩ, một lúc sau cô ấy mới lắc đầu.

“Hình như tôi không quen người có cái tên này.”

“Chính là người cô vừa mới nói chuyện”.

Thịnh Thảo An nhắc nhở.

“Nói chuyện?”

Lâm Linh cảm giác mình lại bị bối rối, cô hỏi:

“Cô đang nói đến người phụ nữ đứng bên cạnh bác vừa rồi ư.”

“Bên cạnh bác.”

Thịnh Thảo An cũng không có trả lời Lâm Linh, cô cảm giác Lâm Linh nói câu này có ý tứ khác.

“Đúng! Là bác kia, có phải đó là cha của cô ấy không.”

Lâm Linh hỏi.

Câu nói ngây thơ của Lâm Linh, khiến Thịnh Thảo An không khỏi nở nụ cười.

“Tôi cảm thấy tuổi tác giữa hai người bọn họ cách biệt lớn như vậy, hẳn là ba của cô ấy.”

Nhắc tới Tô Anh cũng thật là, vừa gọi ba cô là chú Thịnh rồi lại còn vừa. . .

Trên thế giới này da mặt có thể dày đến mức độ như vậy, đúng là không nhiều. Lâm Linh nhìn điệu cười kỳ lạ Thịnh Thảo An, sau đó nói:

“Trước tiên, tôi phải đến phòng làm việc, trưởng phòng vẫn đang chờ những tài liệu này.”

“Tôi với cô cùng đi về.”

Thịnh Thảo An nói xong liền đi theo bước chân Lâm Linh. Lâm Linh cũng không ngăn cản Thịnh Thảo An, dù sao hai người bọn họ cũng cùng một bộ phận.

“Đúng rồi, Linh Linh, nếu như về sau cô thấy người phụ nữ kia đến! Tuyệt đối không nên đừng khách khí sáo, mắng tàn nhẫn vài câu cũng không có chuyện gì.”

Thịnh Thảo An không nhịn được nói như vậy.

“Mắng tàn nhẫn vài câu sao?”

Lâm Linh hỏi.

Thịnh Thảo An gật đầu rất chắc chắn.

“Đúng, phải hung hăng mắng, phụ nữ như vậy, không có ai mắng bọn họ, bọn họ sẽ không tỉnh ngộ.”

“Phụ nữ như nào vậy, Thảo An, cô ta có chỗ nào chọc tới cô rồi ư.”

Lâm Linh không hiểu hỏi.

“Vừa rồi lúc tôi nói chuyện với cô ta, cảm giác cô ta hình như cũng không tệ.”

Thịnh Thảo An cảm thấy một số lời đồn giữa các bộ phận của Thịnh Thắng cô không có mặt mũi nói với Lâm Linh, Nhưng những cái khác hình như đều không có vấn đề gì. Thịnh Thảo An nói:

“Người phụ nữ kia là Tổng giám đốc Thịnh Thế, trước đó tôi cũng từng công tác tại Thịnh Thế, nhưng kết quả bởi vì cô ta mà từ chức.”

“Không phải chứ, vừa rồi tôi nhìn cô ta giống như là rất ôn hòa, rốt cuộc cô ta đã làm gì cô.”

Thịnh Thảo An nghe xong không khỏi thở dài.

“Có một số việc khiến người ta khổ tâm không nói được. Thật ra ,cô ta không làm gì tôi cả.”

“Vậy làm sao?”

“Cô ta đối với người chung quanh tôi cực kỳ tốt, sau đó nói bóng nói gió tôi không tốt cái này cái kia. Nếu như tính tình cô tốt nói cái gì cũng sẽ khiến người ta tin tưởng. Người phụ nữ kia chính là một người hay nói lời ngon ngọt. Đương nhiên, cô ta cũng là người dối trá nhất trong số những người tôi quen biết, cũng là một người buồn nôn nhất.”

Thịnh Thảo An nói xong, mỗi lần nhớ tới Tô Anh, cô đều có loại kích động phải xé cô ta thành hai nửa. Lâm Linh vỗ vai Thịnh Thảo An, ra hiệu cô kiềm chế thù hận một chút.

“Hình như tôi nghe thấy hai người nói, cha của hai người đưa vị trí Tổng giám đốc Thịnh Thế cho tình nhân của ông ta, cho nên người phụ nữ vừa rồi là tình nhân của ba cô à.”

Thịnh Thảo An nghe Lâm Linh nói xong đột nhiên trợn to hai mắt.

“Woa Linh Linh, cô thật là thông minh!”

Lâm Linh có chút ngượng ngùng mỉm cười, chỉ là, sau đó cô lại nghe Thịnh Thảo An hỏi.

“Vì sao tôi cảm thấy tôi chưa từng nói với cô những chuyện này nhỉ.”

Dù sao cũng là chuyện xấu trong nhà, tuy rằng cô vô cùng căm ghét cái nhà kia thế nhưng. . . Vẫn biết rõ có mấy lời không thể nói.

“Thật ra, là cô nói chuyện với Diên Diên, chỉ là. . . giọng nói của cô hơi lớn, tôi cũng không phải là cố ý muốn nghe.”

Cô còn nhớ đó là lúc Thịnh Thảo An nói muốn Thịnh Trình Việt giúp đỡ, là một câu chuyện đặc biệt dài, khiến tất cả mọi người đều phải cảm động. Thịnh Thảo An được nhắc nhở xong giống như cũng nghĩ tới đúng là có chuyện như thế, thế là cô cũng không giấu giấu diếm diếm nữa:

“Không sai, người phụ nữ kia chính là tình nhân của ba tôi. Tôi đã nói với cô! Kỳ thực, vốn là muốn để cho anh tôi cưới cô ta.”

“Nhưng không phải là anh cô đã có Diên Diên sao?” Lâm Linh hỏi.

“Phải! Anh tôi cũng đã có chị dâu rồi, kết quả, là người này vẫn không biết tốt xấu tỏ tình anh tôi ở khắp nơi, sau đó ở các nơi thể hiện chân tình. Thế nhưng chuyện này….hình như cũng không có kéo dài bao lâu, người này dĩ nhiên dụ dỗ được cha tôi, hơn nữa, còn giống như có yêu thuật gì, để cho ba tôi đối với cô ta tựa như là nói gì nghe nấy. . .”

Sau đó Thịnh Thảo An nhổ nước bọt phỉ nhổ đi đến văn phòng. Thịnh Thảo An càng phỉ nhổ càng vui mừng, còn Lâm Linh thì lúng túng bên cạnh nghe, giống như đúng hay không cũng gật đầu mỉm cười.

Một mặt khác, Thịnh Trình Việt từ phòng tiếp khách trở về, anh vốn cho rằng Tiêu Mộc Diên sẽ rất nhớ anh, thế nhưng khi anh chạy đến lại phát hiện, Tiêu Mộc Diên giống như không có để ý tới anh, từ đầu đến cuối cô vẫn tán gẫu cùng Mộng Huyên.

Thịnh Trình Việt cũng không có quấy rầy các cô, mà chỉ vểnh tai lên nghe các cô nói, dĩ nhiên đều là nội dung của tạp chí thời trang, sau đó còn có cái gì mà kiến thức thiết kế trang phục cho người mới vào. Tiêu Mộc Diên làm tất cả, rất giống người phổ cập khoa học.

“Khụ khụ.”

Thịnh Trình Việt ở bên cạnh giả ho khan vài tiếng, cắt đứt cuộc nói chuyện giữa các cô. Mộng Huyên bởi vì nghe được giọng nói này mới biết Thịnh Trình Việt đến rồi, cô lập tức đứng lên nói lời từ biệt Tiêu Mộc Diên.

“. . . Tổng giám đốc, tôi còn có rất nhiều chuyện muốn làm, tôi đi trước đây không thể giúp anh được rồi.”

Mộng Huyên nói xong liền rời khỏi nơi này. Tiêu Mộc Diên nhíu mày lại nhìn Thịnh Trình Việt.

“Anh không có việc gì tới sớm như vậy làm cái gì chứ, thật vất vả mới có người chịu nghe em nói, anh lại đuổi người ta đi. . .”

Thịnh Trình Việt nghe Tiêu Mộc Diên nói xong liền có cảm giác không hiểu.

“Em muốn nói cái gì, em có thể nói tiếp, anh ở bên cạnh nghe đây.”

Thịnh Trình Việt nói.

“Anh ở đây nghe thì có ích lợi gì, vừa rồi em và Mộng Huyên đang tán gẫu rất vui.”

Tiêu Mộc Diên bắt đầu trách cứ Thịnh Trình Việt. Thịnh Trình Việt tỏ ra vô tội nói.

“Nếu em nói nhiều như vậy sẽ làm Mộng Huyên trễ giờ làm việc.”

“Mộng Huyên giỏi giang như vậy, đã sớm làm xong công việc rồi. Anh cho rằng nếu như anh cô ấy có chuyện, em còn lôi kéo cô ấy ở nơi này giảng giải đủ thứ ư.”

Nghe Tiêu Mộc Diên nói xong, Thịnh Trình Việt cảm giác cũng có lý.

“Em nói này, Thịnh Trình Việt, có phải vừa rồi anh đang hoài nghi em làm việc có gì không đúng mực hay không.”

Tiêu Mộc Diên đột nhiên chất vấn khiến Thịnh Trình Việt cảm thấy một cái mũ thật lớn chụp ở trên đầu anh ta, anh ta vội vàng nói:

“Không phải, anh chỉ sợ vợ của anh tán gẫu mệt mỏi mà thôi.”

“Thịnh Trình Việt, lời nói của anh còn có thể vớ vẩn hơn nữa sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.