Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 444



CHƯƠNG 444: ANH TA Ở RỂ.

Thịnh Trình Việt tỏ vẻ chưa hiểu lời Tiêu Mộc Diên:“Anh cũng nói chuyện rất chân thành.”

Trong mắt Tiêu Mộc Diên vẫn đầy vẻ nghi ngờ.

Thịnh Trình Việt thấy vẻ mặt Tiêu Mộc Diên thì biết rõ cô không tin tưởng, anh giả vờ đau lòng.

“Thật ra vừa rồi bọn em trò chuyện với nhau rất vui vẻ, hơn nữa Mộng Huyên cũng rất tin tưởng em, cô ấy còn nói là muốn nhận em làm cô giáo đấy!” Tiêu Mộc Diên kiêu ngạo nâng cằm, nhìn Thịnh Trình Việt.

“Vậy à? Vậy chẳng phải vợ anh sắp có học trò khắp thế giới?” Thịnh Trình Việt châm chọc。

Tiêu Mộc Diên cho Thịnh Trình Việt một cái liếc mắt:“Sao vậy, không được à?”

“Tất nhiên là được.” Thịnh Trình Việt cười nịnh nọt:“Vợ anh tài giỏi như vậy nên như thế nào đều được.”

Tiêu Mộc Diên cười đắc ý nhưng bỗng trở nên mất mát.

“Em sao vậy?” Thịnh Trình Việt hỏi.

Tiêu Mộc Diên cúi đầu, cô nói: “Em cảm thấy đợi ở đây thật nhàm chán, em nghĩ là ở nhà đã quá nhàm chán, kết quả nơi này càng không có ai để nói chuyện. Hay là anh để em ở nhà trông con đi. Hoặc là để em đi theo anh cùng làm việc. Nhưng Có điều, em lại nghĩ, anh đã có thư ký là Mộng Huyên rồi, nếu em đến thì em phải làm công việc gì?”

Nghe Tiêu Mộc Diên nói như vậy, Thịnh Trình Việt biết tất cả những điều này là bởi vì vẫn chưa chuẩn bị tốt.

Anh không còn cách nào, gọi Mộng Huyên tới:“Cô có thể mượn giùm chúng tôi hai quyển tạp chí không?”

Mộng Huyên lên tiếng trả lời, đang chuẩn bị đi mượn, kết quả cô ấy bị Tiêu Mộc Diên ngăn lại:“Chờ một chút, Mộng Huyên, cô ở đây chơi với tôi đi.”

“Mộng Huyên có công việc của mình, ngoan, để cho cô ấy đi mượn hai quyển tạp chí cho em xem.” Thịnh Trình Việt vỗ vỗ bả vai Tiêu Mộc Diên và thấp giọng dụ dỗ dành như dỗ một đứa bé.

Tiêu Mộc Diên lắc đầu:“Không, em chỉ muốn Mộng Huyên chơi với em ở đây, vừa rồi có vài chuyện em vẫn chưa kể xong với Mộng Huyên.”

“Diên Diên, đừng ầm ĩ.”

Đây là lần đầu tiên Thịnh Trình Việt sa sầm mặt với Tiêu Mộc Diên, đúng là lúc này cô hơi quá đáng một chút.

Nhưng Tiêu Mộc Diên lại nghĩ là mình nhàm chán như vậy, nếu anh còn để cho cô đợi ở đây thì chắc cô điên mất.

“Em ầm ĩ ở đâu lúc nào?” Tiêu Mộc Diên vểnh miệng bĩu môi, tỏ vẻ không hài lòng.

Thịnh Trình Việt cũng không nói nặng lời.

“Mộng Huyên, cô nói xem có phải cô bị làm phiền hay không?” Thịnh Trình Việt cảm thấy không thể nói rõ với Tiêu Mộc Diên, vì vậy hỏi một người trong cuộc khác.

Có lẽ lúc này đầu óc Mộng Huyên bị chập mạch, cô ấy lắc đầu, nói: “Không nha! Tôi cảm thấy phu nhân giải thích rất hay, người ngoài nghề như tôi cũng vẫn nghe hiểu.”

Tiêu Mộc Diên nghe thấy lời Mộng Huyên thì ném cho liếc cô ấy một ánh mắt quyến rũ, thuận tiện tặng cô ấy hình trái tim.tiện thể bắn tim cho cô ấy.

Thịnh Trình Việt nghĩ tới lúc bước vào cửa vừa nãy, sau khi vào cửa thì thấy Mộng Huyên ngồi trước mặt Tiêu Mộc Diên và lắng nghe nhiệt tình, chắc hai người bọn họ đều nói không sai.

Mộng Huyên thấy được động tác tay của Tiêu Mộc Diên với mình, cô ấy đáp trả một nụ cười, cô ấy đang muốn nói điều gì nữa thì bị một ánh mắt của Thịnh Trình Việt ép lùi bước.

Dường như cô ấy thấy được trong mắt Thịnh Trình Việt vẻ nhắc nhở, cô ấy nói: “Bà chủ, thật ra phó Tổng giám đốc nói không sai, tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm, tôi phải đi về trước để làm việc.”

“…” Tiêu Mộc Diên hơi im lặng khi nghe thấy lời Mộng Huyên, sau đó khi cô nhìn thấy Thịnh Trình Việt thì gần như hiểu rõ.

Cô nói:”Không phải vừa rồi anh còn bảo Mộng Huyên đi mượn tạp chí cho em à? Cô ấy còn làm việc đấy, anh đừng kiểu không đáng tin như vậy!”

“…” Đột nhiên Thịnh Trình không nói được gì:“Vậy em muốn anh làm gì?”

Tiêu Mộc Diên suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là anh đi mượn tạp chí cho em đi, để cho Mộng Huyên ở đây chơi với em được không?”

Thịnh Trình Việt thấy Tiêu Mộc Diên nài nỉ, lòng anh mềm ra, lập tức đồng ý.

Thấy Thịnh Trình Việt nhấc chân đi ra ngoài, Mộng Huyên hơi ngạc nhiên, cưng chiều người còn có thể cưng chiều đến loại trình độ này… Thật không hổ là Tổng giám đốc nhà cô ấy…

Khi tiếp tục nhìn Tiêu Mộc Diên, Tiêu Mộc Diên nở một nụ cười giảo hoạt với cô ấy.

Thịnh Trình Việt đi tới bộ phận thiết kế, vốn định tìm Thịnh Thảo An nhưng không thấy Thịnh Thảo An đâu.

“Anh Thịnh, anh đến tìm Thảo An à?”

Thịnh Trình Việt vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Lâm Linh đứng bên cạnh trước mặt, anh gật đầu thành thật: “Thảo An đi đâu rồi?”

Lâm Linh nói: “Cô ấy vừa nói tâm tình trạng không tốt lắm, nói là đi ra ngoài một chút. Nếu như anh có chuyện gì gấp thì cứ nói với tôi đi, đợi lát nữa Thảo An trở về, tôi sẽ chuyển lời cho cô ấy.”

“Không có chuyện gì đặc biệt, chỗ này của cô có tạp chí gì không?” Thịnh Trình Việt nói rõ lý do.

“Tạp chí ư? Anh muốn tạp chí như thế nào?” Lâm Linh hỏi.

Thịnh Trình Việt cũng không diễn tả được:“Chỉ cần có thể giết thời gian là được.”

“Chỉ cần giết thời gian phải không?” Lâm Linh hỏi.

Thịnh Trình Việt gật đầu.

Sau đó, Lâm Linh đến chỗ của mình và cầm một đống đi ra: “Những tạp chí này đều ra gần đây, nhưng chắc Diên Diên đã xem rồi.”

Nhìn một xấp tạp chí kia, Thịnh Trình Việt cảm thấy dù sao cũng đủ cho Tiêu Mộc Diên hao phí hết một buổi chiều.

“Không sao, đưa cho tôi.”

Thịnh Trình Việt nói xong, cầm xấp tạp chí kia liền rời đi.

Thịnh Trình Việt mới vừa đi, Lâm Linh lập tức bị một đám người buôn chuyện vây quanh.

“Này Linh Linh, người đàn ông đó là ai vậy? Sao tôi chưa từng nhìn thấy?”

“Đúng vậy! Sao cô có thể quen biết một một người cực kỳ đẹp trai phong độ như vậy?”

“Eh… Chính là phó Tổng giám đốc…” Lâm Linh thấy nhóm người phụ nữ trước mặt cứ như muốn ăn thịt người, có chút nghĩ mà hơi sợ.

“Phó Tổng giám đốc…” Mọi người tưởng tượng.

Sau đó, một người phụ nữ khinh thường nói: “Hóa ra là kẻ ăn bám kia!”

Lâm Linh cau mày: “Chị Tiểu Đồng, chị đang nói gì vậy?”

Tiểu Đồng là một trong những người trong mắt hiện ra hình trái tim khi nhìn thấy Thịnh Trình Việt nhưng lúc này cô ta chỉ còn vẻ khinh thường chưa thể phát tiết.

“Tôi có nói sai à? Nhưng mà tôi cứ nghĩ rằng người ở rể thì dáng dấp đều rất đáng thất vọng, không ngờ đẹp trai như vậy thôi.”

“Ở rể ư? Phó Tổng giám đốc là người ở rể à?” Lâm Linh giống như vừa mở ra cánh cửa của một thế giới mới.

“Ôi chao, đừng nói với tôi là cô không biết nhé? Nhìn dáng vẻ thân thiết của cô và người đàn ông đó lúc nãy, còn mở miệng là anh Thịnh, chắc là rất thân thiết nhỉ?” Tiểu Đồng liếc nhìn Lâm Linh, giọng nói quái gở.

“Tôi…” Lâm Linh vừa định nói gì thì lại bị người khác giành trước.

“Trông cô và phó Tổng giám đốc rất thân thiết quen thuộc, chẳng lẽ cô và phó Tổng giám đốc quen nhau trước khi phó Tổng giám đốc và Tổng giám đốc kết hôn à?”

“Còn gọi là anh, cảm giác có vẻ là thanh mai trúc mã. Chẳng lẽ anh ta vứt bỏ cô, sau đó kiên quyết tiến vào lòng người phụ nữ có tiền?”

“Đúng vậy, loại chuyện này tôi thấy nhiều rồi, Linh Linh, cô phải luôn kiên trì.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.