CHƯƠNG 49: CÔ RẤT MUỐN BÙ ĐẮP CHO MỘT ĐỨA CON TRAI KHÁC
“Là tổng giám đốc Thịnh kêu tôi đưa cô về, để cô nhanh ra bản thiết kế.” Lâm Phong vừa nói chuyện vừa lên xe, trên mặt bớt đi vẻ cung kính, lại thêm vẻ lạnh nhạt, ngoại trừ đối với Thịnh Trình Việt, anh ta sẽ không cung kính với bất cứ ai.
Tiêu Mộc Diên gật đầu, cô thừa nhận khi nhìn thấy Lâm Phong, cô tưởng rằng Thịnh Trình Việt lo cho cô nên mới kêu Lâm Phong đưa cô đi, cô thậm chí còn chưa kịp cảm động, thì đã bị vế sau của Lâm Phong đập tan ý nghĩ đó rồi.
Thì ra chẳng qua anh chỉ muốn cô ra được bản thiết kế cho anh mà thôi, là cô suy nghĩ nhiều, sao anh có thể lo lắng cho cô chứ? Cô chẳng qua chỉ là một món đồ chơi anh dùng ba mươi lăm tỷ để mua thôi, đây là điều chính anh đã nói.
Sau khi về biệt thự, đã là buổi tối, ba đứa bé đang làm bài tập cùng nhau, khi Tiêu Mộc Diên nhìn thấy ba đứa bé này, trên mặt không khỏi cười lên, ánh mắt của cô cuối cùng ngừng lại trên người Thịnh Tuấn Hạo, nó chính là con trai của cô, cô chợt có một loại xúc động được ôm ngay nó vào lòng.
“Mẹ đã trở về!” Nguyệt Nguyệt phát hiện ra Tiêu Mộc Diên đầu tiên, vui vẻ nhào vào lòng Tiêu Mộc Diên.
Sau khi Viễn Đan nhìn thấy Tiêu Mộc Diên cũng nhanh chóng nhào vào lòng cô, chỉ có Thịnh Tuấn Hạo lẳng lặng nhìn bọn họ, cuối cùng nó không khỏi cúi đầu xuống, cho dù dì Diên có tốt với nó, thì cũng không phải là mẹ của nó, cuối cùng cô vẫn sẽ rời bỏ nó.
Tiêu Mộc Diên thấy Thịnh Tuấn Hạo cúi đầu xuống, trong lòng bỗng nhiên tê rần, cô thả Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan trong lòng mình ra, đi thẳng đến gần Thịnh Tuấn Hạo, sau đó ôm lấy Thịnh Tuấn Hạo, đây là đứa con cô đã nhớ mong suốt sáu năm trời, hãy để cô được ôm nó thật chặt một lần.
Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Mộc Diên, trong mắt như hiện lên vẻ khó hiểu.
Viễn Đan cũng nhìn Tiêu Mộc Diên, trong lòng không vui, sao mẹ của nó lại ôm Thịnh Tuấn Hạo chứ.
Thịnh Tuấn Hạo cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ở trong lòng Tiêu Mộc Diên, nó có được một cảm giác trước nay chưa từng có, cảm giác này gọi là tình thương của mẹ.
“Dì Diên…” Tuy rất thích Tiêu Mộc Diên ôm, nhưng khi Thịnh Tuấn Hạo nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Viễn Đan, nó vẫn thấy hơi xấu hổ, dù sao Tiêu Mộc Diên cũng là mẹ của Viễn Đan.
Tiêu Mộc Diên cũng không định buông Thịnh Tuấn Hạo ra, ngược lại cánh tay cô càng ôm chặt nó thêm một chút.
“Tuấn Hạo có đói không? Muốn ăn gì không? Dì Diên làm cho cháu nhé, được không?” Tiêu Mộc Diên nói với vẻ cưng chiều, sau khi biết Thịnh Tuấn Hạo là con trai mình, cô thầm nghĩ phải bù đắp thật tốt cho nó, dùng hết tất cả tình thương để đền bù cho nó.
Thịnh Tuấn Hạo sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng.
Nguyệt Nguyệt khó hiểu, sao bây giờ sau khi mẹ trở về, thái độ lại thay đổi thế?
Viễn Đan giật mình, sao mẹ có thể đối tốt với một người ngoài như vậy?
“Dì Diên, cháu…”
“Mẹ, con muốn ăn bánh rán, con muốn uống canh trứng gà!” Lúc Thịnh Tuấn Hạo muốn mở miệng, Viễn Đan đã nói giành, mẹ là mẹ của nó, dựa vào đâu mà phải nấu cho Thịnh Tuấn Hạo, hơn nữa Thịnh Tuấn Hạo còn cướp mất vị trí đứng đầu của nó, rõ ràng là bằng điểm nhau, thầy cô lại thiên vị cho Thịnh Tuấn Hạo đứng đầu, còn nó thì đứng thứ hai.
truyện được up trên app mê tình truyện
Tiêu Mộc Diên trừng mắt nhìn Viễn Đan, cô chỉ muốn đền bù cho Thịnh Tuấn Hạo một chút, thằng bé Viễn Đan này ầm ĩ cái gì vậy, cô không để ý tới Viễn Đan, đôi mắt nhìn thẳng vào Thịnh Tuấn Hạo, ánh mắt lại một lần nữa trở nên dịu dàng.
“Tuấn Hạo muốn ăn gì không? Dì Diên biết làm hết đó, Tuấn Hạo nhất định sẽ thích ăn.” Tiêu Mộc Diên vừa cười vừa nói, trong giọng nói còn mang theo vẻ lấy lòng.
“Cháu cũng muốn ăn những thứ Viễn Đan nói.” Thực ra bình thường Tuấn Hạo rất ít khi ăn bánh rán và canh trứng gà, nhưng Viễn Đan đã nói rồi, dì Diên lại là mẹ của Viễn Đan, nên nó không muốn cướp mất những gì mà người khác yêu quý, vì vậy bèn nói những gì Viễn Đan thích ăn.
Tiêu Mộc Diên rõ ràng cũng hơi kinh ngạc, nhưng vừa nghĩ tới ba đứa chúng nó là anh em sinh ba, nên nghĩ chắc ba đứa cũng cùng sở thích.
“Được rồi, bây giờ dì Diên đi làm cho Tuấn Hạo nhé, lập tức xong ngay,” Trong lúc nói chuyện, Tiêu Mộc Diên đã buông Thịnh Tuấn Hạo ra, đi tới phòng bếp.
Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt nhìn nhau, hôm nay có chuyện gì vậy? Sao mẹ lại làm như không thấy hai đứa chúng nó, bây giờ chúng nó cũng bắt đầu nghi ngờ, hai đứa chúng nó rốt cuộc có phải con đẻ của mẹ không? Sao nhìn như Thịnh Tuấn Hạo mới giống con đẻ của mẹ thế.
“Mẹ, con muốn ăn cháo bát bảo.” Nguyệt Nguyệt bất chợt mở miệng ngay lúc Tiêu Mộc Diên xoay người đi mất, nó cố ý nói như vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó vẫn thấy khó hiểu, sao mẹ lại thay đổi thái độ lớn như thế với Thịnh Tuấn Hạo chứ?
Tiêu Mộc Diên rõ ràng cũng không ngờ Nguyệt Nguyệt lại đột nhiên nói như vậy, khẽ nhíu mày.
“Bây giờ hai anh con muốn ăn bánh rán, hai chọi một, vì thế, mẹ làm bánh rán cho hai anh trước đã, lát nữa làm cho Nguyệt Nguyệt được không nào?” Thực ra Tiêu Mộc Diên còn có một chút suy nghĩ riêng, cô chỉ muốn làm cho Thịnh Tuấn Hạo ăn trước đã, cô chỉ muốn bù đắp thật tốt cho nó.
Nguyệt Nguyệt bĩu môi, không nói gì nữa, trong lòng dù hơi bất mãn, nhưng nó không muốn làm khó mẹ, nên đành chọn im lặng.
Trong bệnh viện, khi Thịnh Trình Việt nhìn thấy Âu Đan mở cửa đi vào, ánh mắt chợt lạnh xuống.
Âu Đan biết Thịnh Trình Việt tức giận vì chuyện buổi sáng, nhưng cô ta lại làm như không thấy anh giận, dùng vẻ mặt tươi cười nghênh đón, trong tay còn cầm viên ngọc đổi vận kia.
“Việt, viên ngọc này anh để lại chỗ em, vì buổi sáng phóng viên vô tình phát hiện, nên em mới nói với phóng viên là anh tặng em, em…”
Thịnh Trình Việt trừng mắt với Âu Đan, anh không đợi cô nói hết đã cầm ngay lấy viên ngọc trong tay cô, tiện thể còn hừ lạnh một tiếng, người phụ nữ này nói dối mà mặt không hề thay đổi, cô ta tưởng lúc sáng anh không nghe thấy lời cô ta nói sao?
“Cô có thể đi rồi.” Thịnh Trình Việt cầm viên ngọc lên bắt đầu đánh giá, trước nay anh chưa từng vội vàng như bây giờ, anh muốn biết trong viên ngọc này có khắc chữ không, anh cầm viên ngọc pha lê trong tay ra xem, quả nhiên, kích cỡ giống hệt nhau.
Ngay lúc này, anh dường như vẫn còn khẽ chấn động, trong lòng cũng không khỏi toát ra vẻ chờ mong, cô gái sáu năm trước ấy có phải là cô không, có phải không?
Âu Đan không ngờ Thịnh Trình Việt lại đột nhiên nói với mình như vậy, sắc mặt cô ta khẽ thay đổi, nhưng vẫn cố cười cứng ngắc.
“Việt, vết thương của anh nặng như vậy, không có ai chăm sóc sao được, em ở lại đây chăm sóc anh nhé.” Trong lúc nói chuyện, Âu Đan còn rót cho Thịnh Trình Việt một cốc nước, cô ta biết bây giờ Thịnh Trình Việt bị thương tất cả là vì Tiêu Mộc Diên, tên xăm mình kia đã gọi điện thoại cho cô ta, đương nhiên, tên xăm mình kia cũng không kể chuyện chính hắn đã nổ súng bắn Thịnh Trình Việt cho Âu Đan, hắn không muốn khiến Âu Đan hận hắn.
“Cút…” Đôi môi mỏng của Thịnh Trình Việt mím chặt, cắn răng nghiến lợi nói ra một chữ, anh càng ngày càng phản cảm với vẻ dối trá của Âu Đan, trước nay anh chưa từng chán ghét một người phụ nữ nào như bây giờ.
Âu Đan cũng không giả vờ được nữa, cho tới bây giờ không ai dám nói chuyện như thế với cô ta, nói thế nào cô ta cũng là con gái cưng của tập đoàn Âu thị, sao có thể nuốt được cục tức này? Cô ta không khỏi nắm chặt cái cốc trong tay, dường như đang cố gắng nhẫn nhịn điều gì?
“Việt, sao anh có thể nói em như vậy, bây giờ nói thế nào em cũng là vợ chưa cưới của anh, anh…” Trong lúc nói chuyện, đôi mắt to của Âu Đan đã ầng ậng nước mắt, dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Thịnh Trình Việt tỏ vẻ cực kỳ coi thường, anh liếc mắt nhìn dáng vẻ đáng thương của Âu Đan, trong mắt càng tối sầm lại.
“Đừng tưởng rằng tôi không biết những chuyện cô làm, người đi c**ng bức Tiêu Mộc Diên cũng do cô sai, đúng chứ.” Mặc dù bây giờ Thịnh Trình Việt vẫn chưa tìm được chứng cứ, nhưng anh cũng đoán được đại khái rồi.
Sắc mặt Âu Đan càng tái đi vì lời Thịnh Trình Việt nói, nhưng cô ta vẫn giữ nụ cười trên mặt, trong lòng lại không khỏi sợ hãi.
“Việt, sao anh có thể nói oan cho em như vậy? Em không biết anh đang nói gì cả? Rốt cuộc là sao?” Âu Đan bèn giả vờ không biết đến cùng, cô ta không tin, Thịnh Trình Việt còn có thể điều tra được gì?
Thịnh Trình Việt híp mắt lại với vẻ nguy hiểm, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng, như muốn nhìn thấu cô ta.
“Tôi nói oan cho cô? Sáng nay sao phóng viên lại đến quán bar, chẳng lẽ tự bọn họ đi à?” Trong giọng nói của Thịnh Trình Việt chứa đầy vẻ khinh thường và châm biếm, nếu không phải vì cổ phần công ty trong tay ba anh, anh sẽ chẳng thèm liếc mắt nhìn người phụ nữ này.
“Em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì? Sau khi tỉnh lại đi ra ngoài đã thấy người ta đứng đầy ở cửa rồi, hơn nữa hình như những người đó đều đến vì anh, tại anh không có đó, nên bọn họ mới hỏi em.” Âu Đan còn nói với vẻ rất vô tội, đương nhiên, lúc đó khi cô ta gọi điện thoại cho phóng viên thì Thịnh Trình Việt vẫn đang ở đó, nên mới có nhiều phóng viên đi như vậy, ai ngờ cô lại tính sai, Thịnh Trình Việt đã đi mất hút rồi.
Thịnh Trình Việt nhếch miệng lên giễu cợt, hơi hơi nhíu mày.
“Ồ? Nói vậy thì cô còn giúp tôi đấy à?” Thịnh Trình Việt nói với vẻ như cười như không, Âu Đan làm gì anh cũng có thể mặc kệ, nhưng cô ta lại sai người đi c**ng bức Tiêu Mộc Diên, Tiêu Mộc Diên là người phụ nữ bây giờ anh còn đang chơi, sao có thể bị những thằng đàn ông khác đụng vào, đây là ranh giới cuối cùng của anh, cô ta lại dám bước qua ranh giới cuối cùng của anh!
“Chúng ta đã đính hôn rồi, còn nói gì mà giúp với không giúp, dù phải làm gì cho anh, em cũng cam tâm tình nguyện. Em bằng lòng làm bất cứ chuyện gì cho anh.” Âu Đan cười ha ha và nói, vừa cười vừa bưng nước cho Thịnh Trình Việt, làm như chuyện sáng nay thật sự là cô ta đã giúp anh.
Thịnh Trình Việt cười lạnh lùng, quả nhiên là một người đàn bà biết nắm bắt thời cơ, tận dụng mọi khả năng.
“Cô bằng lòng làm bất cứ chuyện gì vì tôi?” Thịnh Trình Việt nhướng hàng lông mày điển trai lên, nhếch miệng cười, nhưng ý cười không phải thật lòng, khiến người ta nhìn mà mơ hồ thấy sờ sợ.
“Đúng vậy!” Âu Đan nói mà không hề nghĩ ngợi, cho dù là lên giường cô ta cũng bằng lòng, có điều, cô ta phải mau chóng đi làm một cuộc phẫu thuật phục hồi nguyên vẹn, không thể để Thịnh Trình Việt phát hiện ra cô ta đã không còn trong sạch, cô ta biết, anh không thích những người phụ nữ không trong sạch.
Ý cười nơi khóe miệng của Thịnh Trình Việt càng sâu hơn, Âu Đan dường như cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kia, cô ta không khỏi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Thịnh Trình Việt, giờ phút này tim như đập lỗi một nhịp, anh đang nhìn cô ta cười —
“Bây giờ cô lập tức biến mất trước mặt tôi ngay.” Thịnh Trình Việt chợt nói, lập tức thu lại nụ cười trên mặt, Âu Đan thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Thịnh Trình Việt, cô ta khẽ sửng sốt, gần như không phản ứng kịp, khuôn mặt tươi cười vừa rồi là ảo ảnh sao?