Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 506



CHƯƠNG 506: CUỖI CÙNG VẪN BỎ LỠ RỒI.

“Bây giờ đau đến mức này thì tôi bắt buộc phải đưa thằng bé đến bệnh viện.” Thịnh Thảo An cảm thấy bản thân lúc này cũng cần lên sàn diễn rồi.

Người đàn ông này tuy là vẫn sắc mặt không đổi nhìn bọn họ, nhưng mày đã khẽ nhíu lại.

Ba đứa nhóc này là con của tổng giám đốc. Đây đều là máu mủ của tổng giám đốc. Sao anh ta có thể bỏ mặc không quan tâm được?

“Chú ơi, cháu xin chú, để cô đưa bọn cháu đến bệnh viện đi ạ…” Thịnh Tuấn Hạo cảm thấy lúc này nhất định phải thừa thắng xông lên.

“Đau quá…” Viễn Đan cố sức nhăn mày.

“Anh ơi…” Nguyệt Nguyệt lúc này đã lo lắng đến khóc ầm lên. Rõ ràng lúc nãy cô bé cùng với hai anh quay về còn vô cùng khỏe mạnh, sao bây giờ đột nhiên lại đau như vậy chứ?

Tiếng khóc của mấy đứa nhóc nhanh chóng hòa vào nhau.

“Sao anh có thể thấy chết không cứu như vậy chứ? Anh có tin tôi bảo anh trai tôi phanh thây anh ra không.” Nhìn bộ dạng đờ người của người đàn ông mặc âu phục, Thịnh Thảo An quyết định dọa anh ta sợ một phen.

Quả nhiên sau khi Thịnh Thảo An nói như vậy, người đàn ông mặc âu phục liền gật đầu, tỏ vẻ đồng ý cho cô đưa mấy đứa nhóc đến bệnh viện. Chỉ cần bản thân có thể ở bên họ nửa bước không rời thì có lẽ sẽ không có việc gì cả.

“Việc không thể chậm trễ, chúng ta mau chóng đi thôi.” Động tác của Thịnh Thảo An vô cùng nhanh chóng.

Tên vệ sĩ đó ôm lấy Viễn Đan. Thịnh Tuấn Hạo và Nguyệt Nguyệt cũng đi ngay sát bên cạnh.

Sau đó mấy người bọn họ liền lao như bay lên xe. Thịnh Thảo An đạp thẳng ga, phóng xe như bay rời đi.

Lưu Mỹ vừa nghe tiếng ồn ào thì nhanh chóng chạy từ trên lầu xuống, liền phát hiện trong phòng khách không có một bóng người.

Rõ ràng bà nghe thấy tiếng mấy đứa nhóc, lẽ nào bà tự tưởng tượng ra sao?

Đến cửa bệnh viện liền dừng lại.

Thịnh Thảo An sau khi nhìn Viễn Đan thì mọi người lần lượt xuống xe.

Vừa vào đến sảnh bệnh viện, Viễn Đan đã thấp giọng nói: “Chú ơi, chú giúp cháu xếp hàng lấy số với…”

Người đàn ông có chút không yên tâm nhìn Thịnh Thảo An, anh ta lo rằng người phụ nữ này sẽ bỏ chạy.

“Anh sẽ không lo rằng tôi sẽ bỏ chạy chứ? Tôi là cô ruột của mấy đứa nhóc này, tôi sẽ không bao giờ bỏ mặc chúng không quan tâm.” Thịnh Thảo An giống như là biết trong lòng tên vệ sĩ đang nghĩ gì, nên cố ý nói như vậy: “Anh còn không mau lên, thằng bé sắp đau không chịu nổi rồi.”

Tên vệ sĩ cảm thấy có chút khó khăn, nhưng cuối cùng vẫn đi, chắc là người phụ nữ này sẽ không giở trò bịp bợm đâu.

Nhưng anh ta không ngờ, bản thân vừa đi được vài bước, quay đầu lại, người phụ nữ đó cùng với mấy đứa nhỏ đã chạy mất theo những con đường khác nhau rồi.

Anh ta cảm thấy hoảng loạn vô cùng, không biết bản thân nên đuổi theo hướng nào.

Vì bọn họ bốn người chạy theo ba hướng khác nhau. Mỗi hướng đều chạy đến đường rẽ. Đến lúc mà vệ sĩ đi ra ngoài thì đã không thấy bóng dáng họ đâu nữa rồi.

Người đàn ông tức giận giẫm mạnh xuống đất, bản thân bị chơi xỏ, làm sao anh ta có thể khai báo với tổng giám đốc đây?

Thịnh Thảo An khôi phục được sự tự do, cuối cùng có thể duỗi lưng lười biếng rồi, không ngờ đám nhóc đó lại lợi hại như vậy.

Bọn họ giao hẹn chạy theo những hướng khác nhau, thế là tên vệ sĩ đó không biết nên đuổi theo hướng nào, nên để họ chạy mất.

Họ hẹn nhau sẽ gặp ở cổng sau của bệnh viện.

Thịnh Tuấn Hạo đã tới đây từ sớm.

Viễn Đan cũng kéo theo Nguyệt Nguyệt đến đây.

Nguyệt Nguyệt bây giờ vẫn đang mặt mũi ngơ ngác, cô bé vẫn chưa hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, lúc nãy anh còn bị đau bụng, sao bây giờ lại có thể vừa chạy vừa nhảy rồi?

Thịnh Tuấn Hạo cảm thấy kích động vô cùng, cậu từ trước tới nay chưa từng có cảm giác này. Những ngày tháng bây giờ thú vị hơn trước kia nhiều.

“Thật sự rất cảm ơn mấy đứa, nhưng, cô có cần đưa mấy đứa về trước không? Thịnh Thảo An cảm thấy bản thân tuy là thành công thoát thân rồi nhưng cũng không thể bỏ mặc mấy đúa nhóc này không quan tâm.

“Cô không cần lo cho chúng con đâu, cô cứ làm việc của mình đi, chúng con biết cách tự về nhà mà.” Viễn Đan đứng lên trước vỗ ngực.

“Nhưng mấy đứa vẫn còn nhỏ…” Thịnh Thảo An khó lòng mà yên tâm được.

“Cô đừng quên lúc nãy là ai giúp cô thoát khỏi tên vệ sĩ kia? Cho nên cô không cần lo đâu, chúng con biết tự chăm sóc bản thân.” Viễn Đan cố ý đến gần chỗ Thịnh Thảo An nói.

“Nhưng mà…”

“Không phải cô đang vội đi đâu sao? Nếu cô còn không đi thì sẽ không kịp đâu.” Viễn Đan sớm đã cảm nhận được động tác nóng vội như ngồi trên ngọn lửa của Thịnh Thảo An.

Đúng vậy, suýt nữa thì cô quên mất mục đích của việc trốn ra ngoài.

“Cô nhất định nhớ ơn mấy đứa, về rồi sẽ mới mấy đứa đi ăn một nữa no nê, đưa mấy đứa đi chơi, nhưng bây giờ cô phải đi trước đã.” Thịnh Thảo An tuy thấp thỏm về mấy đứa nhóc này, nhưng cô tin chúng có thể tự bảo vệ bản thân mình, cho nên bây giờ bắt buộc phải xuất phát ngay, nếu không cô sợ rằng bản thân mình cả đời này đều không gặp được ân nhân cứu mạng của mình.

“Đúng rồi, mấy đứa hoặc ở đây đợi cô quay lại, hoặc cùng với tên vệ sĩ đó về nhà đi!”

“Chúng con biết rồi.” Viễn Đan đáp lại.

Thịnh Thảo An nói xong liền vội vàng rời khỏi bệnh viện, bắt một chiếc xe taxi liền nhanh chóng đến địa chỉ diễn ra cuộc thi quốc tế ngày hôm nay.

Lúc cô đến nơi thì đã không còn thấy ai, cả tòa nhà đều trống không rồi. Toàn bộ nhân viên bên trong đều đã rời tòa nhà rồi.

Thịnh Thảo An muốn chạy lên sân khấu phía trước hỏi thì phát hiện nhân viên đều tan làm hết rồi, chỉ có lại vài nhân viên vệ sinh đang quét sàn.

Xem ra cô vẫn chậm một bước, cuối cùng vẫn bỏ lỡ mất rồi.

Không ngờ bản thân tốn bao công sức ra đến đây, đổi lại kết quả như này. Sự việc đã như vậy, cô chỉ có thể quay lại chỗ cũ, vì để mấy đứa nhóc ở lại bệnh viện cũng không hay.

Nhưng lúc mà Thịnh Thảo An quay lại bệnh viện lần nữa, liền đụng mặt tên vệ sĩ ở cửa.

“Cô Thịnh rốt cuộc đi đâu thế? Mấy đứa nhóc đâu?” Tên vệ sĩ tức giận xông lên nói với Thịnh Thảo An.

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.