Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 522



CHƯƠNG 522: PHIM TRƯỜNG

Viễn Đan đụng nhẹ vào vai Nguyệt Nguyệt, ý là phải ăn hết thứ này.

Cuối cùng mấy đứa nhóc vẫn cố gắng ăn hết chỗ thức ăn trên bàn.

“Thế nào?” Tiêu Mộc Diên vốn dĩ muốn động đũa, nhưng cô không ngờ mấy đứa nhóc này ăn nhanh như vậy, trong chốc lát đồ ăn trên bàn đều sạch bong rồi. Cho nên cô không có gì ăn, cô dùng ánh mắt mong đợi nhìn mấy đứa nhóc.

Dưới sự chỉ thị của Viễn Đan, mấy đứa nhóc đều gắng sức gật đầu: “Ngon lắm ngon lắm, thật sự rất ngon…”

Thịnh Trình Việt lúc này cũng cảm thấy vô cùng hài lòng, không ngờ thành quả lần đầu vào bếp của mình lại tốt như vậy, chỉ có điều đáng tiếc là anh còn chưa kịp nếm thử, lần này anh hy vọng sẽ không có chuyện ngộ độc như lần trước.

Lúc này Thịnh Thảo An vốn nằm trên sofa ở phòng khách cũng đi vào phòng ăn, nhìn thấy bàn ăn sạch bóng, lấp tức trở nên có chút không vui: “Mấy đứa ăn hết đồ ăn rồi mà không thèm gọi cô một tiếng à.”

Cũng chính vào lúc này, mấy đứa nhóc đều lần lượt ôm bụng chạy lên tầng.

“Mấy đứa làm sao thế?” Tiêu Mộc Diên có chút lo lắng đi lên theo.

Thịnh Trình Việt đi ngay theo sau, sẽ không phải đồ ăn anh nấu lại có vấn đề gì rồi chứ?

Kết quả là mấy đứa nhóc thật sự không hẹn mà gặp đều chạy vào nhà vệ sinh, cũng may là trong nhà có nhiều nhà vệ sinh.

Tiêu Mộc Diên lo lắng gõ cửa nhà vệ sinh: “Rốt cuộc là làm sao thế? Nói với mẹ đi.”

“Có phải là đồ ăn chúng ta làm lúc nãy có vấn đề rồi, hay là nhanh chóng gọi bác sĩ đi, hoặc là mau chóng đưa chúng đến bệnh viện.” Tiêu Mộc Diên đột nhiên nghĩ lại chuyện vừa rồi, sau đó nhanh chóng nói với Thịnh Trình Việt.

Thịnh Trình Việt giữ lấy vai cô, nhẹ giọng an ủi: “Không cần lo lắng, chúng chắc là chỉ muốn đi vệ sinh thôi, không nghiêm trọng như em tưởng đâu.”

Tuy rằng nói như vậy nhưng thực tế trong lòng anh rất lo lắng, đồng thời cũng cảm thấy áy náy, không ngờ mỗi lần tự mình xuống bếp đều gây ra họa lớn như vậy.

Lần trước người ngộ độc là Diên Diên của anh, lần này ngộ độc lại là các con anh.

Thịnh Thảo An cảm thấy rất tò mò, vốn là cô muốn hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhưng lại cảm thấy trong tình huống này cứ lặng lẽ quan sát thì tốt hơn.

Một lúc sau, mấy đứa nhóc cuối cùng cũng từ nhà vệ sinh đi ra.

“Mấy đứa rốt cuộc làm sao thế? Mau nói với mẹ.” Tiêu Mộc Diên trong lòng như lửa đốt.

“Chúng con không sao. Chỉ là trưa nay chúng con ở trường ăn phải thứ không sạch sẽ thôi, cho nên bây giờ mới hơi đau bụng một chút.” Viễn Đan một tay chống vào tường, sau đó mặt dày nói với Tiêu Mộc Diên.

Thịnh Trình Việt lấy điện thoại ra, nhanh chóng nói với người ở đầu dây bên kia: “Lập tức đi mua thuốc đau bụng, sau đó mang đến nhà tôi.”

Một lúc sau, Thịnh Trình Việt nhận được thuốc.

Tiêu Mộc Diên lập tức đưa thuốc cho mấy đứa nhóc. Sau khi mấy đứa nhóc uống xong, cuối cùng cũng đỡ đau bụng. Nhìn sắc mặt đã tốt hơn nhiều.

Tiêu Mộc Diên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Tiêu Mộc Diên để mấy đứa trẻ nghỉ ngơi, liền kéo Thịnh Trình Việt ra khỏi phòng.

Vừa đi ra ngoài, Thịnh Trình Việt thấp giọng nói: “Mấy đứa nhóc đau bụng, đều là lỗi của anh.”

“Em cũng không cần phải an ủi anh, dù sao cũng do anh không biết nấu ăn nên mới hại chúng nó.” Thịnh Trình Việt cười khổ bất đắc dĩ.

“Thực ra chúng biết anh muốn tốt cho chúng, hơn nữa bây giờ chúng cũng không sao rồi.” Tiêu Mộc Diên bây giờ cảm thấy nhọc lòng, an ủi Thịnh Trình Việt.

Thịnh Trình Việt bây giờ vẫn cảm thấy đau lòng, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Vừa rồi Nguyệt Nguyệt không phải nói muốn đi chơi sao, để bù đắp cho mấy đứa nó, chúng ta ngày mai đưa chúng đi chơi đi.” Cuối cùng Tiêu Mộc Diên cũng nghĩ ra một ý kiến hay. Hy vọng làm như vậy mọi người đều vui.

“Ừ nhỉ?” Thịnh Trình Việt sau khi nghe Tiêu Mộc Diên nói, lập tức trở nên vui vẻ: “Việc này nghe được đấy.”

“Để em nghĩ xem, ngày mai nên đưa mấy đứa nhóc đi đâu?” Tiêu Mộc Diên bây giờ đang cắn móng tay suy nghĩ nói.

“Hay là chúng ta đưa mấy đứa đến phim trường xem đi.” Thịnh Thảo An lặng lẽ xuất hiện đột ngột đằng sau lưng Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên lập tức giật nảy mình: “Sao em lại ở đây? Dọa chết chị rồi.”

Thịnh Trình Việt ngược lại rất bình tĩnh, dùng tay gõ nhẹ vào đầu Thịnh Thảo An.

Thịnh Thảo An ủy khuất xoa chỗ bị Thịnh Trình Việt đánh: “Anh, sao anh có thể đối xử với em như thế?”

“Ai bảo em dọa chị dâu em?” Thịnh Trình Việt lạnh lùng nói.

Thịnh Thảo An bất đắc dĩ trợn ngược mắt, anh cô thật sự tên cuồng vợ. Có vợ rồi liền quên luôn em gái.

“Em chỉ là muốn bảo hai người dẫn mấy đứa nhóc đến xem em diễn thôi mà.” Thịnh Thảo An mặt dày tiếp tục nói. Thực ra trong lòng cô đang nghĩ mọi người đến sẽ giúp cô có thể động lực để mạnh dạn hơn.

“Được thôi.” Tiêu Mộc Diên thoải mái đồng ý. Nhưng Thịnh Trình Việt lại không quá hào hứng.

“Đi xem em đóng phim, có gì thú vị?” Thịnh Trình Việt tỏ vẻ ruồng bỏ.

Thịnh Thảo An vốn muốn nói gì đó với Thịnh Trình Việt, nhưng nghĩ lại thì chuyện này nói với Tiêu Mộc Diên sẽ tốt hơn, thế là liền nhõng nhẽo với Tiêu Mộc Diên: “Chị dâu, ngày mai là ngày đầu tiên em vào phim trường, có chút căng thẳng, hơn nữa mọi người đến lúc đó có thể chơi đùa ở trong phim trường.”

“Ừ.” Tiêu Mộc Diên cảm thấy bản thân chưa từng được ngắm nhìn phim trường, có chút tò mò.

Thịnh Thảo An cố gắng nháy mắt với Tiêu Mộc Diên, ý chỉ là cô mau chóng thuyết phục anh trai cô.

“Anh muốn đưa mấy đứa nhóc đến nơi thú vị hơn. Nhìn em diễn chẳng có gì vui hết.” Thịnh Trình Việt trực tiếp nói, sau đó kéo tay Tiêu Mộc Diên đi vào phòng của hai người.

Thịnh Thảo An là bất đắc dĩ cau mày.

Cô thật sự bị anh mình đánh bại rồi.

Lưu Mỹ vừa rồi vốn muốn xuống xe cùng mấy đứa nhóc, nhưng bà vẫn là về phòng mình, để xem Tiêu Mộc Diên có chủ động đi tìm bà, không ngờ tất cả mọi người đều quên mất bà rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.