CHƯƠNG 620: ANH SẼ MÃI MÃI ĐỢI EM
Ánh mắt hung dữ của Thịnh Trình Việt nhìn thẳng vào Âu Vũ Đình, như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta vậy.
“Đây là chuyện giữa hai chúng tôi, tôi khuyên cậu đừng lo chuyện bao đồng nữa, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu.”
Giọng nói có ý đang cảnh cáo.
“Người ép người ta là anh mới đúng. Hai chúng ta từ lâu đã chẳng còn liên quan gì đến nhau, bây giờ anh dây dưa với tôi không dứt là có ý gì?” Tiêu Mộc Diên không nhịn được nỗi tức giận trong lòng, cô thấy nếu mình không nói ra, không biết Thịnh Trình Việt lại nói ra những lời đáng sợ gì nữa.
Thịnh Trình Việt ngây người nhìn Tiêu Mộc Diên. Không ngờ lời nói của cô lại tuyệt tình đến vậy. Nhưng anh không vì vậy mà từ bỏ.
“Diên Diên, anh biết em giận anh. Nhưng giữa anh và Cao Ngọc Mai là trong sạch.” Thịnh Trình Việt không biết phải nói bao nhiêu mới có thể giải thích rõ mọi thứ nữa, chẳng lẽ anh và Cao Ngọc Mai có tự vẫn cũng không rửa sạch tội được ư?
Anh không muốn mất đi Diên Diên, cô là tình yêu duy nhất trong cuộc đời này của anh.
Tiêu Mộc Diên thở đều, nhẹ nhàng mở mắt, vào khoảnh khắc ấy, dường như cô đã đưa ra một quyết định quan trọng: “Tôi nghĩ tôi đã nói rõ với anh rồi. Nếu anh không muốn ép tôi đến đường cùng, thì tôi khuyên anh tha cho tôi, tha cho người nhà của tôi đi. Tôi giờ chẳng còn muốn biết anh với người phụ nữ khác như thế nào nữa rồi.”
Trừ người thân ra, tất cả những thứ khác đã chẳng còn quan trọng.
Từ lúc quyết định ly hôn, cô và Thịnh Trình Việt đã chấm hết. Chỉ là, trước giờ cô quá ngây thơ. Nghĩ rằng cả đời mình phải bên người đàn ông này, đến giờ nghĩ lại, đều là nói dối. Yêu càng nhiều, sẽ càng đau. Từ sau cô sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa.
Thịnh Trình Việt khựng lại. Bởi vì lời này của Tiêu Mộc Diên anh không thể nào phản bác. Chưa có một người phụ nữ nào dám làm vậy với anh. Nếu là trước kia, anh sẽ tìm đủ mọi cách giày vò người này, cho đến khi chinh phục được cô mới thôi. Nhưng giờ anh đã khác. Anh chỉ muốn bày tỏ tấm lòng mình, để cô tha thứ cho anh.
“Anh biết nên làm gì rồi. Anh sẽ không làm phiền em nữa.” Thịnh Trình Việt ngữ khí nặng nề, cuối cùng vẫn thốt ra hai câu.
Tiêu Mộc Diên bất ngờ, cảm xúc như bị khuấy đảo cả lên, đã đau đến không thể đau hơn được nữa.
Anh vậy mà đồng ý rồi, không làm phiền nữa, cũng có nghĩ là từ nay về sau, hai người cắt đứt đoạn tình cảm này. Không biết tại sao nghĩ đến đây, trái tim lại càng đau.
Đây không phải là kết quả cô muốn sao? Nhưng sao cô lại cảm thấy như mình làm sai rồi…
Rõ ràng là Thịnh Trình Việt làm cô tổn thương, nhưng giờ sao giống như là cô đang làm tổn thương Thịnh Trình Việt vậy.
Giây tiếp theo, Âu Vũ Đình đang chuẩn bị tiến lên nói gì đó, Thịnh Trình Việt đã bình tĩnh quay người, rời đi.
Nhìn bóng lưng của anh, trong lòng Tiêu Mộc Diên không hiểu sao lại thất vọng.
Cuối cùng cô cũng đã đuổi được anh đi như ý muốn rồi. Nhưng…sao cô nhìn bóng lưng của anh lại đau khổ như vậy. Cô thật sự muốn tiến lên ôm lấy anh.
Anh thật sự quyết định đi như vậy sao?
Tiêu Mộc Diên đang không thể tin vào mắt mình. Cô còn đang tưởng chắc mình phải mất lâu lắm mới cắt đứt được anh, không ngờ anh dễ dàng từ bỏ như vậy.
Cô âm thầm nhìn bóng lưng lặng lẽ của Thịnh Trình Việt.
Bỗng nhiên, Thịnh Trình Việt quay đầu lại. Bước nhanh như gió đến trước mặt Tiêu Mộc Diên.
Lúc này, thấy gương mặt điển trai quen thuộc của anh xuất hiện trước mắt mình, hơi thở quen thuộc ấy lại vờn quanh mũi cô.
Mùi hương thơm thật. Thực ra, Thịnh Trình Việt chẳng thay đổi gì cả.
Anh nở nụ cười, khác hẳn với dáng vẻ vừa rồi. Hình như tâm trạng rất tốt.
Anh…sao lại thay đổi nhanh như vậy?
“Diên Diên, anh biết em bây giờ không muốn nhìn thấy anh, đó là bởi vì giữa chúng ta có hiểu lầm, nhưng giờ anh chỉ muốn nói với em, anh yêu em, anh mãi mãi yêu em. Hơn nữa, anh vẫn sẽ yêu em theo cách mà em thích nhất.” Gương mặt nghiêm túc của Thịnh Trình Việt bỗng lộ ra nụ cười tươi rói, sự ấm áp dành riêng cho Tiêu Mộc Diên.
Đến Trương Bân Bân và Âu Vũ Đình đứng bên cạnh cũng đờ cả người.
Trái tim Tiêu Mộc Diên đập mạnh, giống như đang sống lại vậy, như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực.
Thịnh Trình Việt đang tỏ tình với cô.
Bá đạo như vậy, dịu dàng như vậy, còn làm cô cảm động đến vậy.
“Anh biết, thời gian để em tha thứ cho anh, anh sẽ cho em thời gian. Tiếp theo đây cho dù em muốn làm gì, anh cũng sẽ ủng hộ em.” Thịnh Trình Việt đưa tay chạm vào lọn tóc bên má cô, cô vô thức nghiêng đầu, nhưng không tránh đi tay anh.
Bàn tay to lớn của anh vuốt v e lọn tóc cô, động tác nhẹ nhàng ấm áp như chạm vào búp bê dễ vỡ,
“Anh sẽ mãi mãi đợi em.” Thịnh Trình Việt thâm tình nói xong, liền bước nhanh rời đi.
Để lại ba người đứng như trời trồng ở đó.
Trong không khí vẫn lưu lại hơi thở của Thịnh Trình Việt. Lời nói của anh cứ quanh quẩn bên tai cô không rời.
“Diên Diên, có phải cậu đã định tha thứ cho anh ta rồi?”
Câu nói của Trương Bân Bân kéo Tiêu Mộc Diên trở lại.
“Tớ…” Tiêu Mộc Diên muốn giải thích nhưng chẳng nghĩ được chữ thứ hai nữa, bởi vì trong lòng cô rất phức tạp, cô cũng không biết trong lòng mình đang nghĩ gì nữa.
Âu Vũ Đình lúc này thấp giọng nói: “Người đàn ông này hoàn toàn không đáng để tha thứ. Trong nhà còn chứa người phụ nữ khác, quá đáng lắm rồi. Thế nên, Diên Diên, em đừng để vẻ ngoài của anh ta lừa, anh cũng từng tưởng anh ta là người tốt. Nhưng giờ cuối cùng hắn ta đã lộ ra cái đuôi rồi.”
Trương Bân Bân nghe Âu Vũ Đình nói vậy cũng bất ngờ, cô thấy có gì đó không đúng, nhưng không nói ra được là vấn đề gì.
“Diên Diên, cho dù thời gian này cậu cũng không còn cách nào khác, hay là cậu tới nhà tớ trước đi.” Trương Bân Bân đầy tâm sự mà nghiêm túc nhìn Tiêu Mộc Diên, biết rằng dù kiên quyết thế nào cũng không được. Chỉ có thể tìm một chỗ để cô tạm nghỉ đã rồi nói.
Sau đó, Trương Bân Bân nhìn Âu Vũ Đình: “Anh không để ý chứ?”
Âu Vũ Đình co người lại: “Sao anh lại có ý kiến được, Diên Diên cũng là bạn tốt nhất của anh. Chuyện của em ấy cũng là chuyện của anh.”