Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 621



CHƯƠNG 621: ANH MUỐN CÓ CON

“Chẳng phải anh vừa nói là biết người nhà của em đang ở đâu sao? Vậy có thể lập tức đưa em đi tìm họ được không?” Tiêu Mộc Diên vốn cũng cảm thấy phiền muộn trong lòng, không biết bước tiếp theo rốt cuộc là nên làm gì mới ổn. Nhưng lúc này thì cô chỉ nghĩ đến mấy đứa con của mình, người nhà của mình thôi.

Có lẽ ở cùng một chỗ với họ thì cô sẽ không phải gánh chịu những phiền não không đáng có này. Hơn nữa, nghe thấy giọng điệu nói chuyện vừa rồi của Thịnh Trình Việt có thể thấy anh chắc cũng sẽ không ngăn cản cô đi gặp mặt người nhà đâu.

“Bọn họ đang ở trên một hòn đảo nhỏ, anh lập tức chuẩn bị máy bay đưa em qua đó.” Âu Vũ Đình vội nói.

“Làm phiền anh quá.” Tiêu Mộc Diên cảm kích: “Hai người đối xử với em tốt như vậy em không biết nên làm thế nào để báo đáp nữa.”

Trương Bân Bân lập tức nói: “Diên Diên, hai đứa mình là gì của nhau chứ, cậu đừng khách sáo với tớ. Hơn nữa cũng lâu rồi tớ chưa gặp bọn nhỏ. Tớ cũng muốn sang đó thăm bọn chúng.”

“Em không được qua đó.” Âu Vũ Đình ngang ngược ra lệnh.

“Tại sao chứ?” Trương Bân Bân trề cái miệng nhỏ nhắn tỏ vẻ vô tội.

Tiêu Mộc Diên cũng cảm thấy hơi khó hiểu: “Tại sao không cho cậu ấy qua?”

“Chuyện này…” Âu Vũ Đình bối rối một lúc rồi mới ngập ngừng: “Bân mang thai rồi, anh không muốn để cô ấy đi máy bay mệt nhọc.”

“Em…” Trương Bân Bân lập tức kích động muốn mở miệng nói gì đó nhưng Âu Vũ Đình liền nhanh tay lẹ mắt bịt miệng cô ấy lại, thành công trong việc ngăn cản cô ấy tiếp tục nói những lời mình muốn nói.

“Diên Diên, thật ra anh đã chuẩn bị trước cho em một chiếc máy bay rồi, ngay trên sân thượng của khách sạn này luôn. Chỉ cần em lên đó sẽ có người đón em.” Âu Vũ Đình vừa bịt miệng Trương Bân Bân vừa nói với Tiêu Mộc Diên đang lo lắng.

Tiêu Mộc Diên vốn dĩ cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng chỉ cần lên máy bay là có thể đi gặp người nhà, cho nên cô cũng không suy nghĩ nhiều.

“Bân Bân, cậu hãy dưỡng thai cho tốt đi. Vài hôm nữa mình sẽ dẫn lũ trẻ đến gặp cậu.” Tiêu Mộc Diên tận tình khuyên bảo Trương Bân Bân đang bị Âu Vũ Đình bịt miệng.

“Anh biết rồi, anh sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, cho nên sẽ không thể đi chung với em được, em có thể đi một mình được không. Dĩ nhiên là trên máy bay sẽ có người bảo vệ em. Cho nên nếu em muốn nhanh chóng gặp được người nhà của mình thì hãy chạy nhanh lên chỗ máy bay đi.” Âu Vũ Đình dặn dò.

Tiêu Mộc Diên đột nhiên cảm thấy hình như Âu Vũ Đình còn sốt ruột hơn cả mình nữa. Nhưng cô cũng chẳng suy nghĩ nhiều mà chỉ cảm ơn, xong đâu đó liền lập tức đi về phía thang máy.

Mới đi được vài bước thì cô nghe loáng thoáng hình như Trương Bân Bân nói gì đó.

Nhưng khi cô quay lại nhìn thì trên hành lang trống huơ trống hoắc, không một bóng người. Cho nên cô cũng không quan tâm nhiều nữa, chuyện đi gặp người nhà vẫn quan trọng hơn. Nếu hiện tại có một vài người giúp đỡ cô thì cô lại càng không cần phải khách sáo.

“Không phải, Diên Diên, cậu…” Trương Bân Bân vất vả lắm mới giãy ra khỏi tay của Âu Vũ Đình, nhân cơ hội lập tức cướp lời, nhưng chưa nói được chữ nào đã bị một đôi môi ấm áp chặn lại.

Trương Bân Bân lập tức bị nụ hôn mê mẩn đầu óc đó làm cho mê man, hồ đồ.

Âu Vũ Đình đã thành công di chuyển sự chú ý của Trương Bân Bân và trực tiếp kéo cô về phòng. Anh đè cả người vào tường, hôn cô thật lâu, tìm kiếm sự dịu dàng của cô.

Vốn dĩ anh chỉ muốn dùng cách này để cô ấy không ngăn cản Tiêu Mộc Diên rời đi, nhưng sau khi Trương Bân Bân mê man với nụ hôn thì vô tình cọ sát cơ thể của anh làm dấy lên ngọn lửa d*c vọng của đàn ông.

Trong lúc vô tình anh lại càng hôn sâu hơn.

Hai tay của anh cũng chẳng ở không mà trực tiếp luồn vào quần áo của cô, nhắm chuẩn xác vào bộ ng ực mềm mại của cô.

Sau đó liền thô bạo cởi bỏ lớp quần áo gây cản trở.

“Uhm…” Trương Bân Bân rên lên một tiếng không rõ ràng. Cô căn bản là chưa kip hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bởi vì vừa rồi cô chỉ muốn nói rõ với Tiêu Mộc Diên là mình không có mang thai. Nhưng hiện tại Âu Vũ Đình liên tục sờ s0ạng không cho cô cơ hội nói chuyện.

Rốt cuộc môi của Âu Vũ Đình cũng rời khỏi miệng và chuyển sang bộ ng ực mềm mại của, hai cánh tay vuốt v e bên eo của cô rồi từ từ đi xuống dưới.

Sau khi miệng của Trương Bân Bân khôi phục lại sự tự do liền lập tức nói chuyện.

“Chẳng phải anh nói… Em mang thai sao… Tại sao bây giờ còn…”

Bởi vì cả người của Âu Vũ Đình đang đè trên người cô lại không ngừng uốn éo nên cô chỉ có thể vừa thở phì phò vừa nói đứt quãng.

“Bân, khi làm chuyện này phải chuyên tâm một chút, em hiểu không?”

Âu Vũ Đình không trả lời câu hỏi mà ngược lại chỉ nói với cô bằng giọng điệu dịu dàng và mờ ám.

Trương Bân Bân lại càng cảm thấy đáng ngờ, không biết người đàn ông trước mặt mình lại đang làm cái gì vậy.

Khi cô đang muốn tiếp tục nói chuyện thì Âu Vũ Đình lại một lần nữa hôn lên môi cô, điên cuồng tìm môi cô.

Sau đó, anh vừa hôn cô một cách dịu dàng vừa nhẹ nhàng tiến vào thân thể của cô.

Đầu óc của Trương Bân Bân hoàn toàn trở nên trống rỗng. Lúc này không có cách nào tiếp tục suy xét nữa. Cô chỉ biết hiện tại mình đang cùng với người yêu âu yếm mà thôi.

Ngay từ đầu cô đã vòng hai tay lên cổ anh, không hề hỏi han bất cứ gì mà chỉ cố gắng phối hợp nhịp nhàng với anh.

“Bân, anh thật sự rất muốn một đứa con.” Âu Vũ Đình vừa hôn lên xương quai xanh của cô, liên tục vào vào ra ra rồi lại ghé vào vành tai cô nói bằng giọng điệu vô cùng khêu gợi và cuốn hút.

“Con… em cũng muốn…” Trương Bân Bân cố gắng hôn lại Âu Vũ Đình.

Nói thật, từ lâu cô đã muốn một đứa con. Nhìn thấy Nguyệt Nguyệt vừa đáng yêu vừa lanh lợi như vậy. Thịnh Tuấn Hạo cùng Viễn Đan lại đẹp trai như thế. Cô thật sự rất hâm mộ Tiêu Mộc Diên khi có thể có những đứa con đáng yêu đến thế, cho nên cô cũng muốn có một đứa.

Hai người say đắm triền miên, từ vách tường đến trên giường, vô cùng kịch liệt.

Hai người lăn qua, lăn lại trên giường, phối hợp với nhau vô cùng nhịp nhàng.

Trương Bân Bân liên tục phát ra những tiếng r3n rỉ như thể sắp chết đến nơi.

Âu Vũ Đình dịu dàng hôn lên người cô không sót chỗ nào, từ đầu tới cuối trong miệng lúc nào cũng thì thào hai chữ đứa con.

Cuối cùng, sau khi hai người mây mưa một trận thì Trương Bân Bân mới mệt mỏi rã rời nằm trên ngực Âu Vũ Đình. Trên trán vẫn còn mướt mồ hôi.

“Bân, anh rất muốn chúng ta cũng sinh được một cặp sinh đôi.” Âu Vũ Đình vẫn còn chưa thỏa mãn tiếp tục hôn lên má cô một cách nồng nhiệt.

Mặt Trương Bân Bân đỏ ửng, thoạt nhìn càng thêm mê người.

“Em muốn sinh ba. Giống như Diên Diên vậy…” Khi Trương Bân Bân nói tới đây thì không thể không nghĩ tới Tiêu Mộc Diên: “Tại sao anh không cho em nói với Diên Diên chuyện em không mang thai?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.