CHƯƠNG 628: CHUẨN BỊ VÉ MÁY BAY CHO CÔ
Thật vất vả cô mới chuẩn bị bước xuống giường, kết quả lại bị một bàn tay kéo trở về lồ ng ngực ấm áp kia.
“Trước tiên em đừng đi, để anh ôm em thêm một lát.” Thịnh Trình Việt nhắm mắt, nói mơ mơ màng màng nhưng rất ngang ngược, giống như anh đang mộng du.
Tiêu Mộc Diên còn không biết một chút tâm tư nhỏ này của anh sao?
“Không phải anh nói là ngày hôm nay sẽ bắt đầu hành động sao? Đừng có nằm ở trên giường giả chết cho em.” Cô chỉ có thể dùng phép kích tướng này để chọc tức anh.
“Mộc Diên, sao em có thể hung dữ với chồng mình như vậy?” Trong giọng nói của Thịnh Trình Việt còn mang theo vẻ làm nũng.
Tiêu Mộc Diên đột nhiên có chút hối hận khi trở về với người đàn ông này. Anh quả thật đúng là một người ấu trĩ! Tại sao cô lại thích anh chứ? Đúng là một điều bí ẩn nghìn đời. Có lẽ cả đời này không ai có thể lý giải được.
“Em cảnh cáo anh, nếu như bây giờ anh không bước xuống giường, sau này em sẽ đi tìm người đàn ông khác.” Cô chỉ có thể dùng phép khích tướng này để chọc tức anh.
“Vợ à, sao em có thể tàn nhẫn với anh như vậy.” Thịnh Trình Việt sợ đến mức giật mình, cả người nhảy xuống giường.
Tiêu Mộc Diên nhìn thấy dáng vẻ này của Thịnh Trình Việt, trong lòng không nhịn được muốn cười trộm.
“Vậy bây giờ anh mau đi thực hiện lời hứa hôm qua anh đã nói với em đi.” Tiêu Mộc Diên tiếp tục nói.
Không cho anh một chút sắc mặt, anh còn cho rằng cô chính là một con mèo bệnh, đợi đến khi cô đi ra ngoài, cô thầm cười trộm.
Bây giờ Thịnh Trình Việt cảm thấy mình thật sự đã bị đánh bại bởi người phụ nữ này, bị cô trừng trị đến ngoan ngoãn rồi. Chỉ có điều không sao, anh chính là thích dáng vẻ tùy hứng này của cô.
Lúc Thịnh Trình Việt đi ra ngoài, đã nhìn thấy Tiêu Mộc Diên đang đứng ở phía cửa.
Tại sao cô lại đứng yên ở đó vào lúc này?
Anh chỉ có thể tiếp tục bước về phía trước, Cao Ngọc Mai đã cầm hành lý, còn nắm tay Quả Quả, dáng vẻ giống như muốn rời khỏi đây.
“Cô muốn đi đâu?” Tiêu Mộc Diên chỉ có thể mở miệng hỏi trước, sau đó bước đến đỡ lấy hành lý của Cao Ngọc Mai.
“Tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng rồi, tôi không nên làm phiền hai người nữa. Vì vậy tôi sẽ rời khỏi đây.” Dáng vẻ của Cao Ngọc Mai trông rất đáng thương, làm cho người khác phải đau lòng.
“Cô không hề làm phiền chúng tôi.”
Kể từ khi Tiêu Mộc Diên biết cô ấy đã có người trong lòng, cô càng thêm đồng tình.
“Tôi biết từ trước tới nay tôi luôn có lỗi với cô, chỉ có điều cô yên tâm, từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ trở thành vật cản đường trên con đường tình yêu của hai người nữa, hy vọng hai người có thể trăm năm hạnh phúc, vợ chồng đồng lòng, đây là lời chúc phúc chân thành từ tận đáy lòng tôi.” Cao Ngọc Mai rất chân thành nói.
Tiêu Mộc Diên cũng không cảm thấy cô ấy đang nói dối.
“Tôi biết cô rất tốt với chúng tôi, thế nhưng tôi thật sự phải rời đi.” Cao Ngọc Mai hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí nói tiếp.
“Vậy cô muốn đi đâu?” Tiêu Mộc Diên vẫn có chút lo lắng.
Cao Ngọc Mai vẫn nở nụ cười với bọn họ, tiếp tục nở một nụ cười miễn cưỡng: “Thật ra cô cảm thấy cô nên sớm hành động. Sau khi suy nghĩ cả đêm, cuối cùng cô cũng đã thông suốt rồi.
“Có phải cô muốn xuất phát đi tìm Trương Lân?”
Cao Ngọc Mai vốn định xoay người rời đi ngay, thế nhưng sau khi nghe thấy câu này cô lập tức dừng bước, không nghĩ tới Thịnh Trình Việt lại nói ra suy nghĩ trong lòng cô. Cô chỉ có thể xoay đầu nhìn Thịnh Trình Việt.
“Bây giờ cô tùy tiện xuất phát tới nơi nào? Cô biết anh ta đi tới nước nào sao? Hơn nữa, cô biết anh ấy đang ở nơi nào trong đất nước đó sao? Những điều này cô đều không biết, cô đi chỉ tốn công vô ích mà thôi, trong biển người mênh mông, cô muốn tìm được một người không khác gì mò kim đáy biển, như vậy không phải là lãng phí sức lực sao?”
Những lời này của Thịnh Trình Việt đều là lời khuyên nhủ thật lòng.
“Mặc dù tôi biết tìm anh ấy sẽ rất khó khăn, thế nhưng tôi nhất định phải đi tìm anh ấy, tôi tin rằng đến cuối cùng tôi sẽ tìm được anh ấy.” Lòng quyết tâm của Cao Ngọc Mai vẫn không hề lay động.
“Nói không chừng đến lúc cô tìm được anh ta, anh ta đã có vợ rồi. Đến lúc đó anh ta có còn yêu cô nữa không? Lại nói, một mình cô đi tìm anh ta, vậy còn Quả Quả thì sao, con bé cũng phải đi lang thang cùng cô sao?”
Những gì Thịnh Trình Việt nói đều là sự thật, phân tích cũng rất có đạo lý.
Tiêu Mộc Diên dùng tay đánh vào vai của Thịnh Trình Việt, thuận tiện trừng mắt nhìn anh, tại sao anh lại nói nặng như vậy?
Anh lập tức cho Tiêu Mộc Diên một ánh mắt, anh tự có chừng mực.
Tiêu Mộc Diên không nói gì. Cô cũng không biết rốt cuộc người đàn ông này muốn giở trò gì.
“Thế nhưng bây giờ tôi phải làm như thế nào? Tôi chỉ có thể đi tìm anh ấy, bởi vì tôi không biết, bước kế tiếp mình nên đi như thế nào.” Cao Ngọc Mai dùng tay xoa huyệt Thái dương của chính mình, dáng vẻ trông rất đau khổ.
“Mẹ ơi, mẹ đừng lo lắng, cho dù xảy ra chuyện gì con cũng sẽ đi theo mẹ, chúng ta cùng nhau đi tìm ba.” Mặc dù Quả Quả vẫn còn nhỏ, thế nhưng thông qua cuộc trò chuyện của bọn họ, cuối cùng cô bé cũng biết đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Cô thấy Quả Quả hiểu chuyện như vậy, cô nhẫn tâm để con bé đi theo cô chịu khổ sao? Nếu không thì cô ở lại đây đi.” Tiêu Mộc Diên tiếp tục khuyên nhủ.
Cao Ngọc Mai nhắm hai mắt lại, đến lúc mở mắt ra, cô giống như đưa ra một quyết định rất quan trọng: “Tôi nhất định phải đi.”
“Mẹ ơi, chẳng lẽ mẹ lại muốn bỏ con lại, không quan tâm đ ến con nữa sao?” Quả Quả vừa ra sức lắc cánh tay của Cao Ngọc Mai vừa cầu xin.
“Cô xem cô tàn nhẫn bao nhiêu, không để ý tới con gái của chính mình.” Tiêu Mộc Diên thật sự rất đau lòng cho Cao Ngọc Mai và Quả Quả.
“Tạm thời cô gửi Quả Quả ở đây trước, sau đó, tôi đã đặt vé máy bay cho cô rồi, cô đi tới nước Mỹ tìm anh ta đi. Tôi đã hỏi thăm rồi, anh ta đang đi làm trong một công ty ở Mỹ, chỉ cần cô đi tới đó, chắc chắn sẽ tìm được anh ta.” Thịnh Trình Việt nói thẳng.
Ngay cả Tiêu Mộc Diên ở bên cạnh cũng có chút ngạc nhiên, hóa ra người đàn ông này thật sự đã chuẩn bị xong mọi thứ.
“Là chuyến bay vào sáng sớm nay.” Nói xong, Thịnh Trình Việt tiện tay lấy ra một vé máy bay nhét vào tay Cao Ngọc Mai.
Cao Ngọc Mai lập tức bật khóc, dùng ánh mắt cảm kích nhìn anh: “Thật sự rất cảm ơn anh, không nghĩ tới anh lại làm nhiều chuyện vì tôi như vậy. Còn có, Quả Quả chỉ có thể nhờ vào anh.”
Sau đó cô ngồi xổm xuống ôm chặt Quả Quả.
Thế nhưng Quả Quả lại mở miệng nói trước: “Mẹ ơi, mẹ cứ đi tìm ba đi. Đừng lo lắng cho con.” Cô bé nhìn thấy mẹ thật sự rất muốn đi tìm ba, cho nên cô bé sẽ không làm phiền mẹ.
“Con yên tâm, ba và mẹ sẽ cùng nhau trở về đón con.” Con gái cô thật sự rất hiểu chuyện, vì vậy cô cũng có thể yên lòng hơn một chút.
Sau khi Cao Ngọc Mai ôm Quả Quả một lúc, cuối cùng cô vẫn xuất phát.
Thịnh Trình Việt đã sắp xếp cho cô một chiếc xe, nhanh chóng đưa cô đi tới sân bay.
Cao Ngọc Mai vừa lên xe chưa được bao lâu, Quả Quả đã không nhịn được khóc “òa” lên.