Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 646



CHƯƠNG 646: SUÝT NỮA THẤT THÂN

Thịnh Trình Việt nặng trĩu suy tư, nhất thời không biết làm sao.

Cô em gái này của anh sao lại có thể hồ đồ như vậy? Chỉ mong suy đoán của anh đã nhầm. Nhưng hiện giờ tình cảnh phía Tiêu Mộc Diên bên kia không biết thế nào rồi?

Tiêu Mộc Diên toàn thân đau nhức, mở mắt ra thì trước mắt cũng chỉ có một màu đen kịt. Cô nhớ lại trước khi mình hôn mê, hình ảnh lại chính là Thịnh Thảo An cho mình uống một ly trà, sau đó mình lập tức hôn mê bất tỉnh. Người thông minh thì đều biết đã xảy ra chuyện gì, ly trà kia có vấn đề.

Thịnh Thảo An bỏ thuốc cô. Chỉ là bây giờ chỗ này tối đen như mực, cô căn bản cũng không biết đang ở nơi như thế nào.

Cô muốn đứng lên nhưng phát hiện hai tay và hai chân đều đã bị sợi dây rất to trói chặt. Căn bản là không thể nhúc nhích.

Thật quá đáng. Đáng lẽ cô còn định tha thứ cho Thịnh Thảo An, không ngờ cô ấy lại làm ra chuyện như thế này với mình.

“Thảo An, Thịnh Thảo An, em mau thả chị ra…” Tiêu Mộc Diên không biết Thịnh Thảo An một giây kế tiếp lại sẽ làm ra chuyện gì với mình, chỉ có thể hô to lên ở đây, hy vọng có thể có người tới cứu cô, thế nhưng đáp lại cô đều là sự yên tĩnh hoàn toàn.

Lẽ nào ở đây không có bất kỳ ai sao? Hơn nữa trong này tối như vậy, căn bản cũng không biết biết được nơi này như thế nào.

“Em mau thả chị ra!” Tiêu Mộc Diên từ đầu đến cuối chỉ có thể hô lên một câu này. Giọng nói vùng vẫy lộ ra biết bao bất lực, cuối cùng bóng tối bao quanh khiến cô trở nên có chút hoảng sợ: “Thịnh Trình Việt, rốt cuộc anh đang ở đâu? Mau tới cứu em.”

Nước mắt cô không kìm được mà tuôn ra, cô cũng rất ghét sự nhu nhược của bản thân.

“Anh ta sẽ không tới tìm em đâu.” Bên tai cô vang lên một giọng nói trầm vang. Hơn nữa giọng nói này còn khiến cô cảm thấy dường như đã từng nghe được rồi.

Nhưng điều khiến Tiêu Mộc Diên sợ giật cả mình chính là lại có một người đàn ông nằm bên cạnh cô.

“Ai vậy? Rốt cuộc anh là ai?” Tiêu Mộc Diên vô cùng cảnh giác co người về phía sau. Bởi vì nơi này thật sự là quá tối, đừng nói là người, ngay cả cái bóng của anh ta thì cô cũng không thấy rõ lắm.

“Không ngờ, mới vài ngày không gặp mà em đã vội vàng quên anh rồi.”

Trong giọng nói của người đàn ông này lại có lẫn một chút bất đắc dĩ và khiêu khích.

Loại cảm giác này khiến Tiêu Mộc Diên đột nhiên nghĩ ra: “Anh là Đường Lực?” Mặc dù trong lòng cô cực kỳ lo lắng nhưng trực giác mách bảo rằng suy đoán này của cô không sai.

Rất nhanh sau đó thì người đàn ông trong bóng tối cũng chứng thực đáp án.

“Xem ra trong lòng em vẫn còn có anh, lại có thể nhận ra giọng nói của anh.” Đường Lực tự tin mở miệng nói.

Không ngờ thật sự là Đường Lực! Đúng là xui xẻo tám đời.

“Nhưng không phải anh đáng lẽ đang ở trong tù sao??” Đây là thắc mắc rất lớn trong lòng Tiêu Mộc Diên. Chuyện xuất hiện ở trên bản tin thì hẳn là sẽ không sai.

Đường Lực đến gần Tiêu Mộc Diên: “Bởi vì anh thấy ở trong tù thật sự quá nhàm chán, anh muốn ở bên em, cho nên anh đã ra ngoài rồi.”

Tiêu Mộc Diên bỗng nhiên hiểu ra. Mặc dù anh ta đang nói chuyện với giọng điệu đùa giỡn nhưng từ trong lời anh ta nói vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng muốn ở bên cô.

“Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi? Tôi đã thích người khác rồi, tôi có gia đình, tôi sẽ không có cảm giác gì với anh đâu, anh dẹp ý nghĩ đó đi.” Tiêu Mộc Diên chỉ có thể lại nói cho anh ta tỉnh ra. Cô thực sự không muốn người đàn ông trước mắt này cứ mãi vương vấn cô không buông.

“Diên Diên, em có biết không, mấy ngày nay không gặp được em, anh thực sự rất nhớ em, anh thấy như thể trái tim anh đã chạy đến bên em rồi, cơ thể anh cũng không phải là của chính anh nữa mà đã là của em rồi.” Đường Lực vẫn lặp lại mấy lời này bên tai cô.

Sau khi Tiêu Mộc Diên nghe được thì cảm thấy toàn thân khó chịu.

“Anh đừng có nói tiếp nữa!” Cô thật sự không chịu nổi cảm giác này.

Đường Lực cũng không để lời của Tiêu Mộc Diên ở trong lòng, tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước, nói: “Lẽ nào đã lâu như vậy rồi mà em vẫn không hiểu được tâm ý của anh sao? Cho tới nay anh vẫn luôn muốn ở bên em. Chỉ cần em đồng ý ở bên anh, em muốn gì anh cũng đều đồng ý với em.”

Tiêu Mộc Diên rất ghét tình hình như bây giờ. Thế nhưng, cô lại cảm thấy có sức nặng đè lên người mình.

Thế này… Chẳng lẽ Đường Lực muốn giở trò xằng bậy với mình. Tiêu Mộc Diên tựa như nổi điên, bắt đầu liều mạng phản kháng.

“Anh mau thả tôi ra, đừng có đụng vào tôi, anh là đồ ác ma khốn kiếp!”

“Nếu em đã thấy anh là một ác ma thì anh sẽ trở thành như em mong muốn.” Đường Lực cười lạnh lùng.

Đừng mà…

Tiêu Mộc Diên cắn chặt răng vẫn muốn điên cuồng phản kháng. Cô rất sợ, sợ mình sẽ vì vậy mà thất thân. Cô không thể làm ra chuyện có lỗi với Thịnh Trình Việt.

Khi cô cảm thấy sắp hoàn toàn sụp đổ thì đèn trong phòng đột nhiên sáng lên.

Tiêu Mộc Diên thấy gương mặt của Đường Lực gần sát mặt cô trong gang tấc, suýt chút nữa đã hôn cô rồi.

“Chuyện tôi đồng ý với anh đã làm xong rồi, có phải anh cũng nên thực hiện lời hứa với tôi rồi không?” Người nói chuyện là Thịnh Thảo An.

Tiêu Mộc Diên cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Bởi vì không biết từ lúc nào Thịnh Thảo An lại cấu kết với Đường Lực rồi.

“Thảo An, em đừng tiếp tục làm chuyện hồ đồ nữa.” Tiêu Mộc Diên chỉ hy vọng cô ấy có thể dừng cương trước bờ vực: “Tên này là một kẻ cặn bã, không đáng để hợp tác với em. Hơn nữa em đã quên rồi sao? Chính anh ta đã đem người đàn ông mà em thích…”

Lúc Tiêu Mộc Diên đang định nói tiếp thì Thịnh Thảo An đã dùng giọng nói lạnh như băng ngắt lời cô.

“Chị nói nhảm nhiều như vậy, đã nói đủ chưa?”

Tiêu Mộc Diên trước nay chưa từng thấy giọng nói như vậy, Thịnh Thảo An như vậy. Dường như cô ấy đã hoàn toàn thay đổi, trở thành một người khác.

“Sao em lại trở thành thế này? Không phải em đã muốn chị tha thứ cho em sao? Vậy bây giờ tại sao em còn muốn làm ra chuyện như thế này với chị?” Tiêu Mộc Diên không thể hiểu được những chuyện Thịnh Thảo An đang làm.

Thịnh Thảo An vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như vậy.

“Bây giờ tôi không muốn nghe chị nói những lời nhảm nhí này. Đường Lực, anh lập tức đi ra ngoài cho tôi.” Trong lời nói không có chút ý muốn thương lượng nào, thậm chí còn có chút khí phách.

Nhưng điều khiến Tiêu Mộc Diên ngạc nhiên nhất chính là Đường Lực vốn đang dính sát vào người cô lại thực sự ngoan ngoãn nghe lời cô ấy đứng lên.

Sau khi Thịnh Thảo An nói xong cũng lập tức đi ra ngoài. Sau khi Đường Lực đứng dậy lại khom người xuống, hôn mạnh lên mặt cô một cái.

“Diên Diên, em yên tâm, anh sẽ trở lại bên em rất nhanh thôi.” Đường Lực nói xong câu đó rồi mới chậm rãi rời khỏi.

Tiêu Mộc Diên cực kỳ chán ghét nụ hôn vừa rồi của anh ta. Cô cảm thấy toàn thân như đều sắp phát điên rồi. Vừa rồi suýt nữa thì cô bị Đường Lực… Cô không dám tiếp tục nhớ lại nữa. Bởi vì hình ảnh đó thật sự quá kinh khủng, ngay cả bây giờ nhớ lại cũng khiến cô thấy hoảng sợ kinh khủng.

Nếu vừa rồi Thịnh Thảo An không xuất hiện đúng lúc thì có thể thực sự cô đã bị tên ác ma kia ăn sạch sẽ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.