CHƯƠNG 704: BẮT ĐẦU NHỚ ANH
Không biết có phải do đã lâu không tới công ty hay không, Tiêu Mộc Diên thấy hơi căng thẳng.
Hơn nữa đây là lần đầu tiên cô cảm thấy tốc độ lái xe của tài xế thực sự quá chậm. Bởi vì, cô đã không còn đợi được muốn về công ty, nói một cách chính xác là cô muốn đi xem người đàn ông của cô có đúng là đang ngủ không? Có cần thiết phải tăng ca đến mức như vậy không?
Đúng là càng nghĩ càng lo lắng, Tiêu Mộc Diên vẫn là lần đầu tiên cảm thấy khoảng cách từ nhà đến công ty lại tốn nhiều thời gian như vậy, thực ra cũng chỉ có mười mấy phút mà thôi.
Đợi sau khi Tiêu Mộc Diên đến công ty cô lại phát hiện Thịnh Trình Việt căn bản không có trong phòng làm việc. Rốt cuộc anh đã chạy đi đâu rồi?
Cô vốn còn muốn kể lể với anh một phen kết quả bây giờ cô chỉ có thể tùy tiện gọi một nhân viên tới hỏi.
Kết quả, một nhân viên nói với Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt đã đi công tác rồi. Hơn nữa đây còn là chuyện của sáng nay, kế hoạch công tác này là tối qua quyết định đột xuất.
“Vậy cô có biết anh ấy đi công tác ở đâu không?” Tiêu Mộc Diên hỏi tiếp, kết quả nhân viên kia chỉ lắc đầu, tỏ ý bản thân cũng không biết.
Không biết tại sao sau khi Tiêu Mộc Diên biết chuyện Thịnh Trình Việt đi công tác thì cả người trở nên ảo não. Cô nên cảm thấy vui mừng mới đúng, dù sao anh không còn quấn quít ở bên cạnh mình nữa, lỗ tai cũng yên tĩnh hơn nhiều. Nhưng tại sao cô lại cảm thấy bản thân bỗng nhiên trở nên lo lắng đến thế chứ?
Chẳn hẳn là cô cảm thấy anh đi công tác nhưng lại không nói với cô tiếng nào vì vậy cô mới tức giận.
Nếu Thịnh Trình Việt cũng không ở trong công ty, Tiêu Mộc Diên cảm thấy ở lại công ty cũng không chẳng có gì hay. Còn không bằng cô với nhà chơi với các con của cô.
Có thư ký bước vào báo cáo tình hình công ty gần đây với Tiêu Mộc Diên. Tiêu Mộc Diên vẻ ngoài là đang lắng nghe nhưng trong lòng cứ thấp thỏm không yên.
Sau đó không lâu cô cũng lựa chọn ra về.
Tên Thịnh Trình Việt kia rốt cuộc chạy tới nơi nào đi công tác chứ?
Thậm chí không biết tại sao Tiêu Mộc Diên có một loại kích động muốn đi tìm anh. Sao anh có thể đi mà không nói với cô tiếng nào hết chứ? Hơn nữa không biết lần này anh đi công tác vì chuyện gì? Chỉ có điều lúc cô vẫn còn đang cảm thấy hơi lo lắng thì bỗng nhiên nghĩ tới nếu Thịnh Trình Việt không ở bên cạnh cô, cô sẽ có thể thỏa thích chơi đùa với bọn trẻ, cũng không cần suy nghĩ nhiều như vậy, cũng không cần lo lắng vấn đề anh sẽ ghen tỵ với bọn nhỏ. Vậy thì tại sao bây giờ cô lại ở đây xoắn xuýt vấn đề này chứ?
Nghĩ tới đây Tiêu Mộc Diên đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Vì thế cô quyết định trở về nhà chơi cùng bọn trẻ.
Tiêu Mộc Diên về nhà với tốc độ nhanh nhất. Khi bọn trẻ thấy cô xuất hiện cũng rất phấn khởi, bọn họ lại chơi với nhau một ngày cho đến khi mệt bở hơi tai thì tất cả cùng xem ti vi trong phòng khách.
Cảm giác cả nhà ngồi xem ti vi thật thích.
Nguyệt Nguyệt vẫn luôn nắm chặt tay Tiêu Mộc Diên, giống như sợ cô sẽ biến mất tăm.
Tuy cả ngày đều rất vui vẻ, nhưng Tiêu Mộc Diên luôn cảm thấy giống như thiếu thứ gì đó. Chờ đến tối lúc cô sắp xếp cho bọn nhỏ ngủ xong, trở về phòng, lúc này cô mới thực sự cảm thấy căn phòng này rất trống trải.
Đột nhiên thiếu đi Thịnh Trình Việt ở bên cạnh, đúng là cô không quen lắm. Có điều chắc hẳn chỉ qua một hai ngày sẽ tốt lên thôi.
Tiêu Mộc Diên đang cố ép mình ngủ. Chỉ là lúc ngủ cô vẫn lăn qua lộn lại, có cảm giác khó ngủ, thế là cô dứt khoát ra ngoài chạy thẳng đến phòng bọn trẻ ngủ với chúng. Như vậy cô ngủ mới yên ổn hơn.
Cứ thế ba ngày trôi qua.
Tiêu Mộc Diên vốn cho là Thịnh Trình Việt sẽ về ngay, nhưng không ngờ anh đi công tác bàn bạc chuyện làm ăn đã mấy ngày. Bây giờ cô làm gì cũng không tập trung. Ví dụ như lúc thái rau cô không cẩn thận cắt trúng tay, hơn nữa có nhiều lúc khi cô nghe tiếng chuông điện thoại sẽ cho rằng là Thịnh Trình Việt gọi cho cô.
Bởi vì cô đã từng thử nhiều lần gọi điện thoại cho anh nhưng đều không gọi được. Cô cũng từng đi hỏi Lâm Phong, nhưng Lâm Phong lại nói có thể là anh đang họp, hoặc cũng có thể là đang ngồi máy bay vì thế không tiện xem điện thoại.
Nghe được những lý do này đúng là khiến trong lòng Tiêu Mộc Diên không dễ chịu lắm.
Thời gian càng lâu, trong lòng cô lại càng nhớ anh điên cuồng.
Rõ ràng chỉ là mấy ngày không gặp, sao cô lại cảm thấy như một thế kỷ trôi qua.
Lúc này bọn họ đang xem ti vi.
“Mẹ ơi, ba chạy đi đâu rồi? Sao lâu như vậy mà ba vẫn chưa về nữa?” Viễn Đan đột nhiên lên tiếng hỏi nhưng Tiêu Mộc Diên không biết nên trả lời cậu bé như thế nào.
“Không phải mẹ đã nói với con ba đã đi công tác rồi sao? Ba con sẽ trở về nhanh thôi.” Tiêu Mộc Diên nghĩ một hồi rồi trả lời cậu bé như vậy. Lúc đó cô còn cố nặn ra nụ cười gượng gạo, bởi vì cô cũng muốn biết câu trả lời này.
Gần đây lúc đi tìm Lâm Phong, Lâm Phong cũng sẽ chỉ lắc đầu. Bây giờ cô đang giận tím người.
Viễn Đan liếc mắt đã nhận ra Tiêu Mộc Diên đang ảo não: “Mẹ ơi, mấy ngày trước mẹ cũng nói như vậy nhưng rốt cuộc tới lúc nào ba mới về đây? Mẹ cũng không biết có phải không?”
Tên nhóc này có cần khôn như vậy không?
Tiêu Mộc Diên bị nói đúng tâm tư nhất thời trở nên xấu hổ, bởi vì cô cũng không biết nên nói với con trai mình thế nào đây.
“Mẹ ơi, mẹ cũng đừng cảm thấy xấu hổ. Dù sao ba làm như vậy chắc cũng là có nguyên nhân của ba. Cũng có thể ba đã mất đi cảm giác mới mẻ đối với mẹ rồi, nếu không sao ba lại đi công tác ở ngoài lâu như vậy mà chưa chịu về?” Viễn Đan nghiêng đầu nói.
“Con đang nói vớ vẩn gì đây? Ba con chỉ là đi công tác có mấy ngày mà thôi.” Tiêu Mộc Diên thực sự khâm phục con trai của mình. Đúng là hoàng đế không vội thái giám đã gấp, sức tưởng tượng của cậu bé cũng thật là phong phú.
Nhưng Viễn Đan lại bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Mẹ ơi, mẹ đừng cảm thấy con nói chuyện giật gân. Dù sao ba của chúng con xuất sắc như vậy lại còn đẹp trai, lỡ như bị người phụ nữ khác dụ dỗ rồi, chuyện này cũng có thể lắm chứ. Hơn nữa, mẹ lúc nào cũng chê bai ba, vì vậy ba có thể sẽ…”
Viễn Đan chỉ nói đến đó thì cố ý không nói tiếp, chỉ nhìn cô để cô tự lĩnh hội.
Tuy bề ngoài Tiêu Mộc Diên không nói gì, nhưng trong lòng cô đã sớm cuộn sóng.