Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 720



CHƯƠNG 720: CÓ CÁ MẬP

“Bà xã, em lại đang chơi trò lạt mềm buộc chặt có phải không?” Thịnh Trình Việt bây giờ câu nào cũng chỉ thích trêu chọc Tiêu Mộc Diên.

Thực ra, trong lòng Tiêu Mộc Diên đang cực kỳ rối bời. Cô không hiểu tại sao người đàn ông này luôn thích đối xử với mình như vậy. Nếu sau này cô tìm ra cách, cô chắc chắn sẽ trêu đùa với anh ra trò. Xem anh sau này còn dám trêu chọc và giày vò cô như thế nữa không?

Sau khi ăn sáng xong, cả hai lại thay đồ bơi. Mỗi lần cô mặc đồ bơi, Thịnh Trình Việt sẽ khóa mắt nhìn chăm chú vào người cô, như thể cô là con mồi thuộc sở hữu của anh vậy. Thực ra Tiêu Mộc Diên không thích cảm giác này lắm, nhưng cô không có cách nào từ chối anh, vì vậy cô chỉ có thể cứ tiếp tục làm như vậy, bởi vì hai người họ bây giờ đang ở giữa biển rồi. Trong đại dương bao la này, họ giống như một chiếc thuyền lá vậy.

Thực ra, Tiêu Mộc Diên rất phục Thịnh Trình Việt ở một điểm, chính là, anh đã chuẩn bị được mọi thứ trên biển. Ở đây không hề thiếu gì cả, dường như còn tốt hơn là khi bị cô lập với thế giới, bởi vì cảm giác này giống như chỉ còn có hai người họ trên trái đất này. Mỗi khi cô nghĩ về điều này, cô lại không thể không cảm thấy hạnh phúc, bởi vì cô thấy như thế thực sự quá là thần kỳ.

Bởi vì cô biết rằng Thịnh Trình Việt sẽ đưa cô đi trải nghiệm những điều khác nhau, trong lòng cô luôn cảm thấy rất hạnh phúc và phấn khích không nói nên lời.

Mặc dù ban đầu cô có một chút lo lắng khi nghĩ về tụi trẻ, nhưng bây giờ cô cảm thấy rằng mình đã đắm chìm với anh rồi, càng lúc càng ham chơi. Cô thậm chí còn có chút không nỡ rời khỏi đây, sau một thời gian vui chơi, thư giãn, cô sớm đã tạm bỏ chuyện con cái ra khỏi đầu.

Bây giờ họ đang bơi ở biển, ở giữa biển, phía bên kia có một xuồng cứu sinh.

Họ có thể chơi thỏa thích giữa biển. Đột nhiên, một ý nghĩ nảy ra trong đầu của Tiêu Mộc Diên. Ở giữa biển có thể gặp sinh vật nguy hiểm như cá mập hay không?

Thịnh Trình Việt, người đang đắm chìm trong sự vui vẻ, thấy Tiêu Mộc Diên đột nhiên mất nụ cười trên khuôn mặt, sau đó lại mang theo một vẻ u sầu, anh ngay lập tức có chút lo lắng, liền bơi qua đó hỏi cô: “Có chuyện gì xảy ra à? Có phải em có chỗ nào không khỏe không?”

Tiêu Mộc Diên chỉ lắc đầu và nói: “Em ổn.”

Thịnh Trình Việt lúc này đột nhiên cau mày: “Vậy em thấy trên biển không vui à? Nếu thế thì chúng ta quay về đi.” Mặc dù anh cũng rất thích tiếp tục cùng cô hít hà mùi của biển, nhưng nếu cô cảm thấy không vui, anh lại cảm thấy tất cả trở nên vô nghĩa. Mặc dù mong muốn của anh là được chơi đùa với cô một cách vui vẻ hạnh phúc, nhưng anh muốn làm cho cô hạnh phúc trước. Không thể để Tiêu Mộc Diên cảm thấy có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, đây là nguyên tắc của anh.

Vào thời điểm này, Tiêu Mộc Diên vẫn bày tỏ mối lo lắng của mình: “Thực ra em đã lo lắng rằng ở giữa biển sẽ không an toàn. Dù sao thì trong biển có nhiều sinh vật nguy hiểm nên em nghĩ rằng …”

Tiêu Mộc Diên đang nói chuyện thì Thịnh Trình Việt dứt khoát dùng miệng ngăn miệng cô lại, để lời nói của cô nuốt trở vào bụng. Anh hôn cô thật sâu như đang trừng phạt cô, rồi nở một nụ cười, anh nhẹ nhàng vò tóc cô trong nước, rồi nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai. Hành động rất nhẹ nhàng, mang theo sự nuông chiều không thể tả nổi.

“Anh còn tưởng là việc gì lớn, em đang lo là trong biển có cá mập à.” Khi Thịnh Trình Việt nói xong câu này, Tiêu Mộc Diên gật đầu lia lịa vì trong lòng cô thực sự đang lo lắng về chuyện đó, không ngờ Thịnh Trình Việt có thể đọc được suy nghĩ của cô, không hổ là người thông minh lanh lợi.

Thịnh Trình Việt cốc nhẹ vào trán cô.

“Sao mà bà xã anh lại dễ thương như vậy chứ? Sao lại nghĩ ra một điều ngây thơ như vậy?” Thịnh Trình Việt lúc này lại cười lớn.

Tiêu Mộc Diên bĩu môi, cô không hiểu tại sao Thịnh Trình Việt lại cười vui vẻ như thế, bởi vì cô nghĩ rằng những gì cô lo lắng là hợp lý.

“Sao anh cứ không để tâm đ ến lời nói của em như thế chứ, em nói anh nghe…” Khi Tiêu Mộc Diên chuẩn bị tận tình khuyên bảo nói một tràng, Thịnh Trình Việt chỉ lấy tay che lấy miệng co, sau đó nhìn cô với ánh mắt trấn an.

“Em không cần phải lo lắng nhiều như thế, em chỉ cần thoải mái chơi ở đây, để lại tất cả mọi thứ cho anh lo là được rồi.”

Tiêu Mộc Diên cố gắng gật đầu sau khi nghe những gì anh nói. Mặc dù có một chút miễn cưỡng nhưng trong lòng vẫn có cảm giác lo lắng không thể giải thích được.

Sau khi thấy sự lo lắng của cô, Thịnh Trình Việt thậm chí còn nói một cách đảm bảo rằng: “Em cứ yên tâm, sau này anh sẽ không làm em khó xử đâu. Anh đảm bảo với em rằng khu vực này không có cá mập. Vì vậy cứ hãy yên tâm, thoải mái mà chơi là được rồi, chẳng lẽ em không tin anh sao?”

Thịnh Trình Việt nói xong còn nháy mắt tinh nghịch một lần nữa. Lúc đầu, cô vẫn có một vài sự lo lắng trong lòng, nhưng sau khi nghe những gì anh nói, cô không nghĩ nhiều về điều đó nữa, chỉ chú tâm đi hưởng thụ màu xanh của biển.

Khi Tiêu Mộc Diên hoàn toàn đắm mình trong làn nước trong xanh, cô bất ngờ phát hiện ra rằng người đàn ông vừa ở bên cạnh cô đã biến mất một cách bất ngờ, liệu có phải anh đang lặn trong nước, muốn trêu đùa cô không?

“Thịnh Trình Việt, anh đâu rồi?” Tiêu Mộc Diên cố gắng hét lên, nhưng không nghe tiếng anh đáp lại, anh đã đi đâu rồi?

Đột nhiên, lúc này, cô thấy cách đó không xa, Thịnh Trình Việt đang bơi về phía cô với tốc độ rất nhanh.

Ban đầu, Tiêu Mộc Diên muốn vẫy tay với anh, ai ngờ lại nhìn thấy một cái đuôi phía sau. Nếu cô đoán không sai, đó là vây cá mập. Vậy thì cảnh hiện tại chính là Thịnh Trình Việt bị cá mập đuổi theo, tình hình trước mắt thực sự làm cô sợ đến tái mét mặt.

Thịnh Trình Việt hét lên với cô: “Nhanh lên, mau quay lại du thuyền! Có cá mập!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.