Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 736



CHƯƠNG 736: ĐI QUÁN BAR

“Cô nghe tôi nói, tâm trạng cô bây giờ không nên kích động, anh ta bây giờ đã bị cô lôi kéo sắp không thở được, làm sao có thể mở miệng nói chuyện với cô nữa chứ.”

An Sâm không biết lúc nào đã chạy tới trước mặt bọn họ.

Tiêu Mộc Diên lúc này mới phản ứng được hành động của mình có chút quá đà, cho nên mới vội vàng thu tay mình lại: “Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý bày ra bộ dáng này, bởi vì tôi thật sự là quá lo lắng cho anh ấy, anh bây giờ có thể nói cho tôi biết anh ấy đã chạy tới chỗ thế nào rồi không?”

“Còn nữa, có phải anh ấy bị thương hay không?” Bởi vì Tiêu Mộc Diên nhớ lại những vết máu kia trong phòng vệ sinh mà giật mình, trừ là của anh, còn có thể là của ai chứ ? Sau khi nghĩ tới đây, tâm trạng cô đặc biệt nặng nề, cô không hy vọng anh xảy ra chuyện.

“Chuyện là như vậy, tay phải anh ta bị thương ngoài da một chút, nhưng trên thực tế thật sự không có gì đáng ngại.” Giám đốc kia vừa nhớ lại vừa mở miệng nói.

“Cái gì gọi là không có gì đáng ngại, mấy người tại sao có thể đối xử với anh ấy như thế? Anh ấy sao lại bị thương?” Tiêu Mộc Diên lại kích động cắt đứt lời anh ta.

“Cô trước hết nghe anh ta tiếp tục nói tiếp, nếu không, cô không có cách nào tiếp tục nghe anh ta nói.” An Sâm cũng không nghĩ tâm trạng Tiêu Mộc Diên lại có thể tăng vọt như vậy, anh ta cho tới bây giờ chưa từng thấy bộ dáng này của Tiêu Mộc Diên.

“Vậy anh mau nói tình huống của anh ấy cho tôi.” Tiêu Mộc Diên cố gắng hết sức để cho mình tỉnh táo lại: “Thật xin lỗi, tôi cũng không muốn làm ra bộ dạng này, nhưng mà, tôi thật sự là không khống chế được mình.”

“Cô không cần kích động như vậy, nghe anh ta từ từ nói cho cô nghe, nếu cô ép anh ta, anh ta cũng không có cách nào kịp thời nói cho cô nhiều thứ như vậy.”An Sâm lại ở bên cạnh nhắc nhở nói.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ tĩnh táo lại.” Tiêu Mộc Diên bắt đầu hít thở sâu điều chỉnh trạng thái của mình.

Lúc này, vị giám đốc chưa tỉnh hồn lại hít thở sâu một hồi, liều mạng lấy tay vuốt ngực mình, để cho mình có thể hô hấp bình thường lại.

“Cô đi hỏi thử tài xế ở cửa đi, bởi vì mới vừa rồi người tài xế kia đưa anh ta qua một chỗ khác rồi.” Vừa nói giám đốc giống như đang trốn, đi tới một bên khác rồi đi mất, vốn dĩ Tiêu Mộc Diên còn muốn đuổi theo, nhưng An Sâm kịp thời kéo cô lại.

“Bây giờ không nên đi nói chuyện với anh ta, mà là nên đi tìm người tài xế kia.”

“Được. Tôi biết nên làm như thế nào.”

Tiêu Mộc Diên lập tức lại mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, đi ra ngoài.

Bên ngoài chỉ có một chiếc xe, vậy chắc là anh ta rồi, Tiêu Mộc Diên trực tiếp đi tới cản chiếc xe kia lại. Hành động này nhất định chính là dọa An Sâm giật mình.

Người đàn bà này không muốn sống nữa sao? Lại vì một người đàn ông mới có thể như vậy, anh ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua dáng vẻ như vậy của người đàn bà này. Chỉ là tại sao anh ta lo lắng, đồng thời cũng cảm thấy Tiêu Mộc Diên như vậy rất có sức hút.

Nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là muốn bảo vệ cô an toàn, bởi vì cô bây giờ thật sự là quá kích động, An Sâm vội vàng đi lên phía trước kéo cô vào trong ngực mình.

“Cô bây giờ không nên kích động như vậy, lỡ như chính cô xảy ra chuyện gì thì làm thế nào, cô có nghĩ tới hay không, nếu như cô xảy ra chuyện, cô làm sao tìm anh ta?”

“Sau này tôi sẽ chú ý.” Tiêu Mộc Diên chỉ là qua loa lấy lệ anh ta một câu, liền lập tức đi đến một bên khác. Sau đó cô liền lôi người tài xế kia hỏi: “Ông đưa người khách trong quán rượu đi đến chỗ nào rồi?”

“Vốn dĩ anh ta muốn tôi đưa tới sân bay, nhưng sau đó anh ta bảo tôi đưa đến quán bar bên kia liền dừng lại.” Tài xế ấp úng mở miệng nói.

“Quán bar gì? Bây giờ lập tức dẫn tôi tới đó!”

Tiêu Mộc Diên mặc kệ ba bảy hai mươi mốt đã lập tức lên xe rồi. An Sâm cũng chưa kịp đi lên xe, kết quả anh bày dáng vẻ ra lệnh bảo lái xe đi trước.

An Sâm không có cách nào chỉ có thể trở lại xe mình.

Bọn họ tới một quán bar rồi dừng lại.

Tiêu Mộc Diên cũng không quản được nhiều như vậy, liền trực tiếp xuống xe.

“Cô còn chưa trả tiền đó?” Tài xế hét to về hướng Tiêu Mộc Diên, sao ông ta lại gặp phải nhiều khách hàng không đâu như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ kia của cô cũng biết là không chọc nổi, chẳng lẽ ông ta cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo sao?

Cũng vừa lúc đó đột nhiên An Sâm xuất hiện, ném cho ông ta mấy tờ nhân dân tệ: “Số tiền này chắc đủ rồi nhỉ.”

Mặt mày tài xế vốn khổ sở lại đột nhiên hớn hở: “Cám ơn.”

Ngay sau đó, An Sâm sải bước đi vào, người đàn bà kia thật sự là quá kích động rồi, nếu anh ta không tiếp tục đi theo, thật sự rất có thể sẽ xảy ra chuyện.

Bên trong quán bar đèn đỏ rượu xanh, mỗi một người đều chỉ lo thưởng thức rượu ngon trước mắt mình. Hơn nữa ánh đèn bên trong hết sức u tối. Âm nhạc lớn tiếng tim Tiêu Mộc Diên cũng sắp nhảy ra ngoài.

Cô đã rất lâu không tới chỗ như vậy. Mặc dù ánh đèn có chút không được thích ứng, nhưng, cô biết, Thịnh Trình Việt có lẽ là ở đây. Chỉ là cô ở chỗ này tìm rất lâu cũng không nhìn thấy bóng dáng của Thịnh Trình Việt.

Thật ra, thì cô cũng rất muốn tìm một người tới hỏi thử, chỉ là cảm giác người nơi này cũng chỉ lo ở uống rượu khiêu vũ, căn bản cũng không có tâm tư để ý tới người khác.

Phụ nữ ở đây vóc người nóng bỏng, hơn nữa chất liệu mấy người đó mặc ước chừng có thể so với đồ bơi. Chỉ có thể che đi vị trí quan trọng mà thôi, thấy hình ảnh khó coi như vậy đập vào mắt, trong lòng Tiêu Mộc Diên cũng rất bất an, Thịnh Trình Việt từ lúc nào đã lưu luyến loại chỗ này. Anh chắc sẽ không ở chỗ này triền miên với người phụ nữ nào đó chứ.

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng cô lại hết sức khó chịu, giống như có một con rắn bò tới bò lui ở trong tim cô vậy.

Nhưng dưới tình huống này, cô trong biển người mịt mờ, căn bản cũng không có cách tìm được Thịnh Trình Việt, cho nên cô rất muốn tìm người quản lý quán bar tới hỏi một chút, thế là cô thấy một nam sinh mặc đồng phục của nhân viên phục vụ liền bắt lấy tay anh ta, sau đó liền mở miệng hỏi: “Anh có thấy qua một người tên là Thịnh Trình Việt hay không?”

Kết quả người phục vụ kia chỉ là rơi vào một khoảng yên lặng, Tiêu Mộc Diên vào lúc này cũng rất vội.

“Xin lỗi, khách bây giờ thật sự là quá nhiều, tôi không thể nào nhớ tên từng người khách được, nếu như cô muốn tìm người, vậy thì cô cũng chỉ có thể ở bên này từ từ tìm.” Người phục vụ kia hết sức lễ phép, sau khi nói xong câu này, đã cầm ly rượu trong tay đi rồi.

Lúc này Tiêu Mộc Diên như cái máy sắp điên mất rồi, cô không nên bỏ lại Thịnh Trình Việt một mình ở bên này.

Thôi vậy, bây giờ cô cũng mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, cô quyết định tìm từng phòng từng phòng một, nhất định phải tóm được người đàn ông kia.

Nếu như phát hiện anh đang cùng người phụ nữ khác làm loạn…

Không! Không thể nào, trong lòng của anh vĩnh viễn chỉ có một mình mình! Không thể nào thích người khác.

Đang lúc Tiêu Mộc Diên muốn bắt đầu tìm kiếm từng phòng trong quán bar này, nhưng thông qua cửa sổ bên ngoài nhìn sang, cô lại nhìn thấy Thịnh Trình Việt.

Trên đùi Thịnh Trình Việt có hai cô gái đang ngồi, mà hai cô gái kia giống như là băng dính bám vào trên người anh chặt như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.