CHƯƠNG 778: BỊ ĐÁNH
Tiêu Mộc Diên nhìn chằm chằm An Sở Hùng: “Ông nghĩ rằng ông cho người bắt tôi qua đây thì tôi sẽ phục tùng ông sao? Tôi nói cho ông hay, tốt nhất thì ông nằm mơ đi. Tôi dù có bị đánh chết cũng sẽ không bao giờ lấy An Sâm. Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra trừ khi tôi chết.”
Những lời nói của cô vô cùng kiên định, nhưng chính thái độ bướng bỉnh của cô đã thách thức lòng tự tôn của An Sở Hùng.
Ông ta chau mày nhìn chằm chằm Tiêu Mộc Diên, có lẽ bởi ông không ngờ rằng Tiêu Mộc Diên có thể nói như vậy với mình.
“Xem ra nếu không cảnh cáo cô thì có lẽ cô sẽ không biết sự lợi hại của tôi.” An Sở Hùng cho rằng ông nên cảnh cáo Tiêu Mộc Diên để cô biết thế nào là lễ độ.
Tiêu Mộc Diên vẫn kiên quyết, không sợ hãi: “Ông cho rằng tôi sẽ sợ ông sao?”
“Đúng là rất có khí chất. Nhưng e rằng một lát nữa không biết cô còn mạnh mồm nói như vậy nữa được không? Người đâu, mau đưa cô ta xuống phòng dưới hầm. Hãy để cho cô ta nếm thử một chút vị đau.”
An Sở Hùng nói lời lẽ đầy giọng điệu đe dọa.
Sau đó, Tiêu Mộc Diên được đưa xuống dưới hầm rồi bị buộc vào dây xích sắt, tiếp đó chiếc roi da cứ hết lần này đến lần khác hằn trên cơ thể cô. Lúc ấy, Mộc Diên cảm thấy rất đau đớn. Mỗi lần chiếc roi da ấy quất lên, cô cảm tưởng như người mình như vỡ ra thành ngàn mảnh. Cô nghiến chặt răng chịu đựng sự đau đớn, đau đến mức cô cảm tưởng như mình sắp chết.
Thì ra là ông ta muốn dùng bạo lực để đối phó với cô! Thực sự quá độc ác, cô nhất định sẽ không chịu khuất phục.
“Bây giờ cô có thể thấy được sự lợi hại của tôi rồi chứ? Nếu như cô không thể chịu đựng được nữa thì tôi khuyên cô hãy mau đồng ý kết hôn với con trai tôi và sống hạnh phúc phần đời còn lại với nó. Thêm nữa, sau này cô cũng không được rời khỏi nó dù chỉ là nửa bước, vậy thì tôi sẽ không tính toán với cô những chuyện trước đây.”
Cũng hết cách, ai biết được con trai ông lại thích Tiêu Mộc Diên đến thế. Không những vậy, An Sâm dường như nếu không có cô ta thì sẽ không thể sống nổi, vì thế An Sở Hùng đành làm vậy để giúp đỡ con trai.
Thế nhưng Tiêu Mộc Diên lại là người rất kiên cường, cô không dễ dàng khuất phục: “Có chết tôi cũng sẽ không đồng ý những yêu cầu vô lí đó, có bản lĩnh thì ông hãy đánh chết tôi đi.”
Nghe được những lời này An Sở Hùng càng trở nên tức giận: “Cô đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy thì cô đừng trách tôi vô tình.”
“Có bản lĩnh thì ông cứ đánh chết tôi đi, tôi chết rồi, con trai ông nhất định hận ông cả đời này.” Tiêu Mộc Diên đau đớn hét lên.
An Sở Hùng lúc này quả thực là không thể nhẫn nhịn được nữa.
“Xem ra nếu tôi không dạy dỗ cô một trận thì có lẽ cô sẽ không ghi nhớ những lời tôi nói. Đánh cho ta, mạnh tay hơn nữa.”
Thế là người đàn ông lực lưỡng cầm roi da lại tiếp tục quất roi vào người Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên vẫn cắn chặt răng, cô không muốn hét lên đau đớn bởi cô tuyệt đối sẽ không bao giờ chịu khuất phục trước An Sở Hùng.
Nhìn Tiêu Mộc Diên dù người đẫm máu nhưng vẫn không chịu đồng ý, An Sở Hùng càng lúc càng tức giận. Ông không ngờ rằng đã đến nước này mà Tiêu Mộc Diên vẫn không chịu xin tha mạng. Người phụ nữ này quả là cứng đầu, nếu như đã khó đối phó như vậy thì dùng bạo lực cũng không thể giải quyết được vấn đề. Nếu vậy thì chỉ còn cách đổi phương thức khác.
“Nếu như bây giờ cô chịu mở miệng cầu xin thì tôi sẽ không tính toán với cô, nhưng sau này cô phải ngoan ngoãn nghe lời tôi. Nếu không, thì cô sẽ luôn phải chịu đựng đau đớn như thế này.” An Sở Hùng hung hăng nói.
Tiêu Mộc Diên mặc dù đã đau đến mức không nói ra lời nhưng cô sẽ không vì vậy mà từ bỏ đi lòng tự trọng của bản thân: “Bất luận xảy ra chuyện gì tôi cũng không bao giờ làm theo yêu cầu của ông. Tên khốn nạn. Cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho các người…”
Tiêu Mộc Diên dường như dồn hết sức lực của mình để nói câu này.
“Tôi xem cô còn có thể cứng đầu cứng miệng đến bao giờ? Tôi nói cô biết, lúc này An Sâm sẽ không thể xuất hiện cứu cô được đâu, tốt nhất thì cô hãy suy nghĩ cho kĩ.”
Nếu như người phụ nữ đó đã không biết thân biết phận như vậy thì có để lại nơi này cũng vô dụng. Nếu như không đánh cô ta thừa sống thiếu chết thì có lẽ sẽ không thể làm An Sở Hùng nguôi giận. Từ trước đến nay chưa ai dám ăn nói với ông như vậy, kể cả con trai ông, vì thế ông rất khó chịu với sự ương bướng của Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên bị đánh đến kiệt sức, cô dần dần ngất đi.
“Ông chủ, cô ta đã bị đánh ngất rồi. Vết thương của cô ta vẫn chảy máu không ngừng, chúng ta có nên giúp cô ta băng bó lại không?” Người đàn ông dùng roi đánh Tiêu Mộc Diên mặc dù là người máu lạnh, vô tình, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Mộc Diên thì cũng trở nên mềm lòng.
Bởi một người đàn ông bình thường cũng không thể chịu đòn đến mức như vậy. Vả lại, Tiêu Mộc Diên là phụ nữ, một người phụ nữ yếu đuối nhưng lại vô cũng kiên cường.
“Sao cơ? Từ lúc nào mà cậu trở nên đồng cảm như vậy? Chẳng phải trước đây khi đánh người cậu còn không hề chớp mắt sao, sao giờ lại đột nhiên cầu xin thay cho cô ta vậy? Cậu đừng quên cậu là người của ai. Tốt nhất thì hãy giữ đúng bổn phận của mình. Lấy nước tạt cho cô ta tỉnh dậy.”
Có thể nói An Sở Hùng là một người có lòng dạ sắt đá, ông ta nhất định sẽ không buông tha cho những người làm trái với ý mình, bất kể người đó là nam hay nữ. Kể cả giờ Tiêu Mộc Diên có bị đánh chết thì đối với ông ta mà nói đó cũng là một chuyện hết sức bình thường.
Một gáo nước lạnh tạt vào khiến Tiêu Mộc Diên từ từ tỉnh dậy, nó giống như hàng vạn mũi dao cắm sâu vào người cô, rồi cũng như xát thêm muối vào những vết thương hở ấy. Quả thực làm cô rất đau.
Lúc này đây, Mộc Diên như sống không bằng chết. Cơ thể cô bị hành hạ, vết thương đầy mình, nếu đổi lại là người bình thường thì sớm đã không chịu được. Thế nhưng Mộc Diên kiên quyết chịu đựng, cô quyết không cúi đầu khuất phục, bởi với cô thì những vết thương ấy chỉ là vết thương ngoài da. Mộc Diên tuyệt đối sẽ không bao giờ làm tổn thương lòng tự trọng của bản thân mình.