Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 828



CHƯƠNG 828: CHỈ MUỐN Ở BÊN CẠNH ANH

Hai người sau khi được Tiểu Đào tiễn, tay trong tay đi trên đường lớn, cứ đi qua đi lại không có mục đích.

“Kiều Phong, bây giờ hai người chúng ta phải đi đâu đây?” Tiêu Mộc Diên đột nhiên có chút hoang mang.

Mặc dù Tiểu Đào đã tác thành cho hai người họ ở bên nhau, khiến họ cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng Tiêu Mộc Diên vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc này quá đột ngột, làm cô có chút đề phòng không kịp, thậm chí cô còn không biết bước tiếp theo, phải làm những gì?

“Em muốn đi đâu, anh đều có thể đi cùng em.” Kiều Phong sắt son nói với cô.

Nhưng ngay lúc này trong lòng Tiêu Mộc Diên lại không nhiệt tình được như vậy, bởi vì đáp án chính xác nhất trong lòng cô muốn đó là về nhà. Trở về nhà đoàn tụ với đám trẻ con, mặc dù Kiều Phong của hiện tại vẫn chưa hồi phục trí nhớ, nhưng cô vẫn muốn cùng anh trở về nhà.

Vì vậy Tiêu Mộc Diên nắm chặt ta Kiều Phong, chứa đựng tình cảm nói với anh: “Có phải chỉ cần em đi đâu, anh đều có thể đi cùng em hay không?”

Kiều Phong ngay lúc này, kiên định gật đầu, đôi mắt thâm sâu như đáy biển rơi lên người Tiêu Mộc Diên, đôi môi xinh đẹp gần như hoàn mỹ như vậy, mang theo nụ cười có chút ngọt ngào.

Cô nhìn thấy gương mặt giống như điêu khắc của Kiều Phong, dung hòa với màn đêm đen tối, mơ hồ không rõ ràng, nhưng lại làm người ta có cảm giác say mê, khiến trái tim cô đập loạn xạ.

Mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau, giống như cặp đôi vừa mới bắt đầu yêu nhau. Vậy mà Tiêu Mộc Diên lại có cảm giác hai người đang bỏ trốn, điều này khiến cô có chút buồn cười.

“Thật ra em anh muốn nói với em, cho dù em muốn đi đâu, anh đều đi cùng em. Cho nên, dù có xảy ra chuyện gì, em đều phải nói với anh một tiếng.”

Kiều Phong nói xong, kéo cô vào lòng. Tiêu Mộc Diên dựa vào lồ ng ngực cường tráng của người đàn ông, tùy ý mặc kệ anh, ôm chặt bản thân mình. Ngay lúc này, đột nhiên có một tiếng gọi truyền đến từ phía sau họ.

“Hai người mau buông nhau ra cho tôi.”

Ngay tại thời điểm này, An Sâm lại xuất hiện.

Tiêu Mộc Diên còn chưa kịp phản ứng, đã bị An Sâm túm lấy. Nhưng tốc độ phản ứng của Kiều Phong vô cùng nhanh, kéo Tiêu Mộc Diên về phía mình, vì vậy cô ở phía bên này, cứ như vậy bị hai người kéo qua kéo lại. Cô cảm thấy tay mình sắp gãy đến nơi rồi.

“An Sâm, anh mau bỏ tay ra, tôi đau muốn chết rồi.” Tiêu Mộc Diên nhịn khóc nói.

Cuối cùng, An Sâm và Kiều Phong đều không đành lòng nhìn thấy biểu cảm đau khổ này của Tiêu Mộc Diên, cho nên cùng buông tay.

“Vì sao em lại có thể ở chung với anh ta? Anh chỉ vừa mới rời đi một lúc, chẳng lẽ hai người đã phát triển nhanh đến như vậy sao? Em từng nói em muốn ở bên anh, chẳng lẽ bây giờ em lại muốn nói một đằng làm một nẻo? Làm sao em lại có thể quá đáng đến như vậy? Hết lần này đến lần khác lừa gạt anh? Em có tin nếu em ép một người rơi vào tình trạng tiêu cực, anh thật sự chuyện gì cũng có thể làm hay không.”

Hiện tại, An Sâm dứt khoát phơi bày mọi thứ ra, bởi vì anh ta không có cách nào chịu đựng được việc nhìn thấy Tiêu Mộc Diên ở bên cạnh một người đàn ông khác, huống hồ hai người họ còn làm ra nhiều hành động thân mật như vậy. Giờ khắc này, lồ ng ngực cường tráng của Kiều Phong không ngừng phập phồng, trong lòng kìm nén cảm giác tức giận, không có chỗ nào phát ti3t.

“Những lời này phải là tôi cảnh cáo anh mới đúng. Tôi khuyên anh đừng có suy nghĩ không an phận với cô ấy nữa, bởi vì cô ấy bây giờ đã là người phụ nữ của tôi.”

“Người phụ nữa cuả anh?” An Sâm mấp máy môi, hai tay buông xuống hai bên, ánh mắt u tối, có chút đáng sợ.

“Tôi nói cho anh biết, sở dĩ cô ấy ở trại trẻ mồ côi, là vì tôi đã ra điều kiện với cô ấy. Tôi tuyệt đối sẽ không để hai người ở bên nhau, huống hồ, cô ấy vốn dĩ thuộc về tôi.” An Sâm hùng hồn nói ra những lời này.

Kiều Phong lại kìm nén không được, trực tiếp đấm về phía An Sâm, An Sâm không ngờ đến anh lại ra đòn đột ngột như vậy, nhưng anh ta vẫn luôn duy trì trạng thái bình tĩnh. Sau đó, tao nhã đưa tay lên lau đi máu tươi nơi khóe miệng, đôi mắt thâm sâu, cho đến tận bây giờ vẫn khiến người ta không thể nhìn thấy đáy.

“Ngược lại tôi muốn hỏi anh, anh bụng dạ khó lường, anh tới gần cô ấy là có mục đích gì?”

“Tôi nói cho anh biết, trước đây tôi không có cách nào nhận định trái tim mình, nhưng bây giờ tôi biết rồi, cô ấy chính là người phụ nữ cả đời này tôi muốn giữ ở bên cạnh. Tôi tuyệt đối sẽ không cho phép người đàn ông khác đến gần cô ấy.” Kiều Phong tự tin nói, trong ánh mắt cháy lên ngọn lửa hừng hực.

“Vậy nếu tôi nói với anh, cô ấy đã mang thai con của tôi thì sao?”

Đột nhiên xuất hiện câu nói này, khiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi, ba người ở hiện trường đều mở to mắt, Tiêu Mộc Diên càng không có cách nào tiếp nhận suy nghĩ này của An Sâm, cô bắt đầu phản bác: “Tôi lúc nào mang thai? Anh đừng ở đó mà ăn nói lung tung!”

Lúc này, Kiều Phong càng bảo vệ Tiêu Mộc Diên hơn: “Mấy ngày nay cô ấy đều ở bên cạnh tôi, cô ấy mang thai hay không, tôi là người rõ nhất.”

Nói xong, Kiều Phong dứt khoát kéo Tiêu Mộc Diên về phía mình.

“Làm sao? Cơ thể của người phụ nữ, một người đàn ông như anh lại có thể hiểu rõ như vậy sao?” An Sâm khinh thường hỏi lại.

“Tôi biết anh đang cố ý châm ngòi, gây chia rẽ chúng tôi, nhưng tôi nói cho anh biết, những lời anh nói căn bản không có tác dụng, bởi vì ngay cả một dấu chấm trong lời nói của anh tôi cũng không tin.” Kiều Phong khẳng định mở miệng.

Khóe miệng An Sâm nhếch lên thành một đường cong, điệu bộ cười nói hào phóng, phong lưu.

“An Sâm, anh rốt cuộc đã nói đủ hay chưa!” Tiêu Mộc Diên thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi.

“Sẽ có ngày em phải đến cầu xin tôi.” An Sâm tự tin mở miệng.

“Tôi tuyệt đối sẽ không để ý đến anh, muốn tôi cầu xin anh, đừng hòng. Đừng tiếp tục quấy rầy chúng tôi nữa.” Hiện tại, Tiêu Mộc Diên thật sự sắp bị bức đến phát điên rồi.

An Sâm cười lạnh vài tiếng, sau đó lạnh nhạt mở miệng: “Tôi nói cho em biết, nếu như em rời khỏi tôi, hai người chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, đây là lời khuyên nhủ cuối cùng của tôi đối với hai người.”

Nhưng Tiêu Mộc Diên từ đầu đến cuối vẫn không quan tâm đ ến lời cảnh cáo của anh ta, chỉ dán chặt vào người Kiều Phong.

Nhìn thấy hai người họ tay trong tay không rời, trong mắt chỉ chứa đựng tình yêu dành cho đối phương, đơn giản chính là đang rắc muối lên vết thương của An Sâm, anh ta cũng không thể cứ tiếp tục nhìn như vậy nữa.

“Tiêu Mộc Diên, tôi đã nói đến mức này rôi, em rốt cuộc muốn lựa chọn như thế nào, tự mình suy nghĩ đi. Dù sao, tôi tuyệt đối cũng sẽ không ép buộc em, bởi vì tôi sẽ để em làm những chuyện mình cam tâm tình nguyện.”

An Sâm nói xong, lập tức xoay người rời đi. Bởi vì anh ta sợ nếu bản thân tiếp tục nhìn Tiêu Mộc Diên, sẽ nhịn không nổi sử dụng vũ lực để mang cô đi. Anh ta biết tương lai còn dài, mọi thứ đều không được gấp gáp, vội vàng.

Tiêu Mộc Diên thật sự không thể tin được, An Sâm đột nhiên xuất hiện, lại vội vàng rời đi. Mặc dù khi nãy nghe được những lời anh ta nói, ngoài mặt cô tỏ vẻ không hề sợ hãi, nhưng thật ra trong lòng vẫn có chút lo lắng.

Nhưng cô cũng không quan tâm được nhiều như vậy, bởi vì lúc này cô chỉ muốn ở bên cạnh Kiều Phong mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.