Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 834



CHƯƠNG 834: LẬP TỨC RỜI KHỎI

Tiêu Mộc Diên bất đắc dĩ nghiêng mặt sang một bên, vì cô thật sự chịu đựng đủ cuộc sống thế này rồi, cô chỉ muốn trở về cứu Kiều Phong thôi.

“Tiêu Mộc Diên, em đừng kích động như vậy, anh từng nói anh sẽ giúp em, anh sẽ một lòng đứng bên cạnh em, cho dù trở thành kẻ thù của cả thế giới cũng thế.” An Sâm chứa chan tình ý nói những lời này với cô.

Nhưng Tiêu Mộc Diên không nghe vào được dù là một chữ, cô lấy tay che đi tai mình: “Tôi xin anh đừng nói những lời như vậy với tôi nữa, bây giờ tôi chỉ muốn trở về tìm Kiều Phong, anh ấy mới là toàn bộ thế giới của tôi, anh hoàn toàn không phải là cái gì của tôi cả, tôi van xin anh, đừng quấn quýt lấy tôi không buông nữa.”

Tiêu Mộc Diên đẩy mạnh anh ta ra, kết quả không cẩn thận đẩy ngã An Sâm.

Vào khoảnh khắc đó, cô cảm thấy vô cùng bất ngờ, cô trở nên mạnh như vậy từ lúc nào thế? Lại có thể đẩy ngã anh ta dễ dàng như thế?

Khi Tiêu Mộc Diên nhìn thấy An Sâm bị đẩy ngã trên mặt đất, trên đùi lại còn đang chảy máu, cô có chút không đành lòng: “Sao anh lại bị thương?”

Lúc này, vệ sĩ thiếp thân bảo vệ An Sâm thuận thế đi lên: “Chủ nhân vì cứu cô mà không tiếc làm mình bị thương, liều mạng dùng dao đâm lên đùi mình trước mặt ông An kia, ngược lại cô thì hay rồi, không chỉ không biết ơn còn ở đây lấy oán trả ơn, bây giờ còn khiến anh ấy liên tục gặp họa.”

Sau khi nghe thấy lời này, Tiêu Mộc Diên càng áy náy hơn, đau lòng nhìn An Sâm: “Xin lỗi, thật sự tôi không cố ý đâu, nếu tôi biết anh bị thương, chắc chắn tôi sẽ không đẩy anh đâu.”

“Bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi.” Vệ sĩ này chỉ muốn trút giận thay An Sâm.

An Sâm vô cùng yếu ớt nằm trên mặt đất, trên đùi anh ta đều là máu tươi, có thể nghĩ miệng vết thương của anh lúc đó sâu bao nhiêu? Tiêu Mộc Diên nghĩ đến những lời vệ sĩ kia nói với mình, trong chốc lát cô không biết mình nên nói gì.

“Anh đã bị thương rồi, sao không tìm bác sĩ kiểm tra?” Một lát sau, Tiêu Mộc Diên mới từ từ mở miệng nói.

“Cái này không phải đều do cô sao, anh ấy đã không quan tâm đ ến sống chết của mình nữa rồi, trong mắt anh ấy cũng chỉ có cô. Còn cô thì sao? Cô lại làm tổn thương anh ấy, cô có biết vì bảo vệ cô, anh ấy đã làm bao nhiêu chuyện không? Nhưng trong lòng cô chỉ có tên đàn ông th ô tục kia.

Chuyện An Sâm làm trong khoảng thời gian này, anh ta đều nhìn trong mắt. Cho nên bây giờ anh ta không nhịn được muốn nói hết ra.

“Anh ấy mới không phải tên đàn ông th ô tục!” Mặc dù Tiêu Mộc Diên rất áy náy với An Sâm, nhưng cô tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai mắng chửi Kiều Phong.

“Lời khi nãy anh nói là thật sao?” Tiêu Mộc Diễn vẫn có chút nửa tin nửa ngờ, vì cô cảm thấy đây là một vở kịch do hai người bọn họ biểu diễn.

“Ai sẽ ngốc như vậy chứ, có lẽ trên thế giới này cũng chỉ có một mình anh ấy im lặng làm nhiều chuyện như vậy vì cô, bây giờ còn phải đối mặt với sự chất vấn của cô, anh ấy thật sự sống quá vất vả mà.” Vệ sĩ kia giống như bị chọc giận, không ngừng liều mạng lắc đầu.

“Cậu đừng nói lung tung nữa, em đừng tin lời cậu ta nói, tất cả chuyện này đều là anh cam tâm tình nguyện.” An Sâm vô cùng khó khăn đứng dậy từ dưới đất, vừa mới đứng dậy lại ngã xuống, dáng vẻ kia thoạt nhìn vô cùng kiên cường, cũng khiến người ta vô cùng đau lòng.

“Người phụ nữ này không đáng, thật sự tôi cảm thấy những lời kia của ông An cũng có lý, người phụ nữ này không đáng để anh đối xử tốt với cô ta như vậy. Anh xem anh làm nhiều như thế vì cô ta, còn cô ta đã làm gì cho anh chứ? Ngoài tổn thương anh thì còn có thể làm gì?” Vệ sĩ kia lại tiếp tục quở trách.

“Những lời này cậu nói đều rất có lý, nhưng mà chỉ có khi cậu thật sự thích một người, cậu mới sẽ không tiếc mọi thứ vì cô ấy, bây giờ bên cạnh cậu có một người rất hiểu chuyện này, cho nên cậu phải giúp tôi chăm sóc cho cô ấy thật tốt, hơn nữa không có lệnh của tôi, ai cũng không được đắc tội cô ấy, càng không thể nói lời tổn thương đến cô ấy.”

Khoảnh khắc cuối cùng khi An Sâm khép mắt lại, trong mắt anh vẫn đều là Tiêu Mộc Diên.

Thật ra trong lòng Tiêu Mộc Diên rất bối rối, có phải mình làm tổn thương anh ta quá nhiều rồi không? Dù sao trước giờ người đàn ông này đều luôn trả giá vì mình, dường như mình thật sự tổn thương anh ta hết lần này đến lần khác.

Vì thế cô bước đến bên cạnh anh ta, đỡ anh ta dậy: “Gọi bác sĩ đến đây đi.”

Tiêu Mộc Diên luôn trông coi bên người anh ta mãi đến khi An Sâm tỉnh lại.

Trước giờ đều là anh ta ở bên cạnh chăm sóc cô thật tốt, có lẽ bây giờ đến lượt cô rồi. Vì tất cả chuyện này đều là cô nợ anh ta.

An Sâm mở to mắt, trong nháy mắt phát hiện Tiêu Mộc Diên trông nom bên cạnh mình, hơi cảm thấy mỹ mãn nở nụ cười.

Tiêu Mộc Diên nhìn thấy anh ta nở nụ cười càng đau lòng hơn.

“Tên siêu ngu ngốc nhà anh, chân của anh đã bị thương thành như vậy rồi, lỡ như tàn tật cả đời, tôi xem anh còn có thể cười được không?”

“Anh không sao cả, chỉ cần em có thể luôn ở bên cạnh anh, cho dù anh tàn tật cả đời, anh cũng sẽ rất vui vẻ.” Trong mắt An Sâm cũng chỉ có cô.

“Anh đừng cứ nói lung tung ở đây nữa, đã lúc này rồi, anh còn ở đây nói lời ngon tiếng ngọt với tôi cái gì, anh biết người kia trong lòng tôi hoàn toàn không phải anh, anh làm nhiều chuyện vì tôi như thế, hoàn toàn không thể được đền đáp, hơn nữa, hôm đó tôi đã nói với anh rất rõ ràng rồi, tôi không hy vọng anh lãng phí thời gian trên người tôi.

Nhưng lúc Tiêu Mộc Diên nói những lời này với An Sâm, anh ta lại không biết tốt xấu hôn lên môi cô, ngay lúc đó cô liều mạng đẩy anh ta ra, nhưng anh ta cũng dùng sức khống chế cô.

Tiêu Mộc Diên chỉ muốn đẩy anh ta ra, nhưng khi cô nhìn thấy vết thương trên chân anh vì cô giãy dụa mà chảy máu lần nữa, cô thật sự không muốn làm anh bị thương nữa, cho nên cô chỉ có thể dừng lại động tác trong tay.

Trong đầu cô lại hiện ra dáng vẻ của Kiều Phong, bây giờ cô hôn môi với người đàn ông khác là đang phản bội Kiều Phong, cô không thể làm chuyện có lỗi với Kiều Phong được, cho nên, cô chỉ có thể nhẫn tâm một lần, dùng sức đẩy An Sâm ra: “Anh đừng làm chuyện như vậy nữa.”

“Khi nãy em không đẩy anh ra, vậy chứng minh trong lòng em có anh, anh biết, lập tức để em chấp nhận anh có lẽ là một chuyện rất khó khăn, nhưng anh tin còn nhiều thời gian, chắc chắn chúng ta có thể ở bên nhau.” An Sâm vẫn luôn tin điều này.

“Chẳng lẽ đến bây giờ anh vẫn không hiểu sao? Thật ra bây giờ tôi sẽ ở lại hoàn toàn là vì cảm thấy áy náy, nhưng tôi cảm thấy anh rất tốt, anh chính là một người tốt, tôi thật sự không muốn làm liên lụy anh nữa, càng không muốn chậm trễ thời gian của anh.” Trong lòng Tiêu Mộc Diên rất bất đắc dĩ rất sụp đổ.

“Anh đã nói rồi, em không chậm trễ thời gian của anh, còn khiến cuộc sống của anh trở nên muôn màu muôn vẻ, cho nên, em cứ cho anh chăm sóc em thật tốt đi.” An Sâm tiếp tục kéo tay Tiêu Mộc Diên.

“Anh đừng nói câu này nữa, cũng đừng làm ra chuyện giống như khi nãy, vì tôi đã chắc chắn cả đời sẽ không thích người khác rồi, cho nên anh hết hy vọng đi, vốn tôi cho rằng tôi có thể ở lại chăm sóc anh sẽ là một chuyện tốt, nhưng tôi cảm thấy thế này ngược lại là hại anh, cho nên, tôi sẽ lập tức rời khỏi.” Lần này giọng điệu Tiêu Mộc Diên nói chuyện vô cùng kiên quyết, vì cô không muốn giẫm lên vết xe đổ nữa.

Chỉ khi cô rời đi, An Sâm mới có thể được giải thoát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.