Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 835



CHƯƠNG 835: CHÚNG TA ĐI CỨU NGƯỜI

Nhưng vào lúc Tiêu Mộc Diên muốn rời đi, cô lại phát hiện An Sâm luôn nắm chặt lấy tay cô không buông: “Tôi van xin anh đừng âm hồn không tan như vậy nữa, chỉ có khi rời khỏi tôi, anh mới có thể được giải thoát, tôi thật sự không muốn làm tổn thương anh.”

Sau khi Tiêu Mộc Diên nói xong lời này thì dùng sức hất tay An Sâm ra, khi cô muốn xông ra ngoài, An Sâm lại ngã xuống từ trên giường, sau đó nằm sấp trên mặt đất.

Tiêu Mộc Diên nhìn An Sâm bò đến đây, nhìn thấy trên đùi anh vẫn luôn chảy máu, trong lòng Tiêu Mộc Diên vừa áy náy vừa đau lòng: “Anh cần gì phải như vậy? Anh chỉ sẽ làm mình bị thương nhiều hơn mà thôi.”

Nhưng An Sâm lại ôm chặt lấy đùi Tiêu Mộc Diên: “Anh sẽ không cho em đi đâu.”

Tiêu Mộc Diên thật sự cảm thấy người đàn ông này sắp điên mất rồi, sau đó vệ sĩ đứng ở một bên thật sự không nhìn nổi nữa.

“Cuối cùng người phụ nữ là cô muốn hành hạ anh ấy đến lúc nào? Anh ấy đã biến thành dáng vẻ thế này rồi cô còn muốn rời đi vào lúc này, vậy chẳng phải là lấy mạng anh ấy sao?”

Nghe thấy lời chỉ trích mình của vệ sĩ, Tiêu Mộc Diên nhất thời không bước đi được, thật ra những lời anh ta nói cũng có lý, cô không thể đối xử tàn nhẫn với An Sâm như vậy được.

“Tôi biết nên làm thế nào, tôi sẽ không rời khỏi, anh có thể yên tâm lên giường nghỉ ngơi rồi chứ.

Sau khi An Sâm nghe thấy Tiêu Mộc Diên nói lời này thì vô cùng vui vẻ gật đầu, thoạt nhìn giống như một đứa trẻ: “Chỉ cần em không rời khỏi, anh đều sẽ nghe lời em.”

Vì sao người đàn ông này lại khăng khăng một lòng với mình thế chứ? Tuy vậy trong ngày tháng tiếp theo, Tiêu Mộc Diên vẫn chăm sóc anh ta.

Một ngày sau, đợi đến khi An Sâm nằm trên giường nghỉ ngơi xong, Tiêu Mộc Diên vẫn mang dáng vẻ không yên tâm. Vì suy nghĩ của cô đều ở chỗ Kiều Phong bên kia, không biết tình hình của anh bên kia thế nào.

Nhưng khi cô đang muốn ra ngoài, tên vệ sĩ kia lại ngăn cản cô.

“Cô sẽ không lợi dụng lúc chủ nhân của tôi ngủ mà trộm rời đi đó chứ, cô đối xử với anh ấy như vậy thật sự quá tàn nhẫn, anh ấy làm nhiều chuyện như vậy vì cô, cô ngoài tổn thương anh ấy thì còn có thể làm được gì?” Vệ sĩ cố hết sức kiếm chế cơn giận của mình, ánh mắt nhìn như muốn giết người.

“Cho nên tôi cảm thấy có lẽ tôi rời khỏi anh ta là sự lựa chọn cần thiết nhất.” Bây giờ Tiêu Mộc Diên thật sự không tìm ra lý do nào khác nữa.

“Nếu sự rời đi của cô có thể để anh ấy sống tốt hơn một chút, tôi đã làm như thế từ lâu rồi, bây giờ anh ấy hoàn toàn không thể rời khỏi cô được, cô vẫn nên chăm sóc cho anh ấy tốt một chút đi.” Vệ sĩ lạnh lùng lên tiếng.

Tiêu Mộc Diên chỉ có thể đau khổ cầu xin: “Anh có thể hỏi thăm chút tình hình của Kiều Phong giúp tôi không?”

Vệ sĩ nghe Tiêu Mộc Diên nói thế lập tức cau chặt mày, cô lập tức mở miệng nói: “Tôi biết với các anh mà nói, đây không phải chuyện lớn gì, nhưng với tôi anh ấy thật sự rất quan trọng, tôi thật sự không phải cố ý muốn tổn thương An Sâm đâu, hy vọng anh có thể giúp tôi việc này.”

“Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý với cô.” Vệ sĩ kia vô cùng kiên quyết từ chối.

An Sâm nằm trên giường lại mở mắt, nhấp môi: “Đi làm theo lời cô ấy nói đi, sau này cứ nghe lời cô ấy, biết chưa, sau này cậu sẽ phụ trách bảo vệ bên cạnh cô ấy nửa bước không rời.”

“Trách nhiệm của tôi là bảo vệ anh, sao anh có thể cho tôi đi bảo vệ người khác chứ?” Vệ sĩ kia bất mãn phản kháng.

“Chẳng lẽ ngay cả lời tôi nói mà cậu cũng không nghe sao?”

Tuy vệ sĩ kia rất tức giận, nhưng vẫn nuốt cơn tức này xuống, cuối cùng Tiêu Mộc Diên chỉ có thể dùng ánh mắt tràn đầy cảm kích nhìn An Sâm.

An Sâm vừa muốn xuống giường, Tiêu Mộc Diên lập tức đi qua, ở bên cạnh đỡ lấy anh ta: “Vết thương của anh vẫn chưa lành, đừng lộn xộn.”

An Sâm lại nắm chặt lấy tay cô: “Khi anh biết em có thể ở lại bên cạnh anh, em có biết anh vui vẻ bao nhiêu không?”

Tiêu Mộc Diên vội vàng rút tay mình về: “Anh biết đấy, tôi cũng không phải cố ý như vậy.”

“Anh biết trong lòng em còn có anh ta, thật ra anh không để tâm, chỉ cần để anh có thể ở bên cạnh hai người, anh có thể bảo vệ cả hai người, chỉ cần em cho anh một cơ hội như vậy thôi.” An Sâm cảm thấy bây giờ mình chỉ có thể lấy lùi làm tiến.

“Sao anh vẫn không hiểu thế? Là tôi để tâm.”

Tiêu Mộc Diên thật sự cảm thấy bây giờ đầu mình đã to lên gấp đôi, không biết nên làm sao mới có thể giải quyết vấn đề lúc này: “Hơn nữa bây giờ tôi chỉ muốn đi cứu Kiều Phong.”

“Đợi sau khi anh nghỉ ngơi khỏi hẳn, anh sẽ lập tức đi cứu anh ta với em, cứu anh ta ra, anh biết đây là kết quả em muốn, chỉ cần là thứ em muốn anh đều sẽ giúp em có được.” An Sâm nói chắc như đinh đóng cột.

“Xin anh đừng đối xử tốt với tôi như thế nữa.” Tiêu Mộc Diên xấu hổ cúi đầu, người đàn ông này thật sự quá tốt, khiến cô hơi không biết làm sao.

“Em cứ xem tất cả chuyện này là lẽ đương nhiên đi, dù sao, cả đời này của anh chỉ cần em ở bên cạnh anh là được, anh biết em muốn mở miệng từ chối anh, nhưng việc này vẫn là để sau hẳn nói, thật ra vết thương trên chân anh không sâu lắm, anh chỉ hù dọa ông bố kia của anh một chút mà thôi.” An Sâm lại như không để ý mở miệng nói.

“Thật ra bố của anh thật sự rất quan tâm đ ến anh, nếu anh không lãng phí thời gian trên người tôi, nói không chừng bây giờ hai người đều rất tốt, tôi mới trở thành vật cản giữa hai người, tôi thật sự giống như tội nhân thiên cổ của hai người ấy.”

Tiêu Mộc Diên cúi đầu.

“Không, em tuyệt đối đừng nghĩ như vậy, có thể giúp em, anh cảm thấy vô cùng vinh hạnh, anh vui vẻ còn không kịp ấy chứ, cho nên em tuyệt đối đừng có loại suy nghĩ này, dù sao anh sẽ dốc hết khả năng để bảo vệ… hai người thật tốt.”

Ngẫm nghĩ một lát, An Sâm vẫn bổ sung đẩy đủ câu nói sau.

“Xin lỗi, tôi thật sự không có gì để báo đáp, nếu có kiếp sao, chắc chắn tôi sẽ ở bên anh.” Tiêu Mộc Diên suy nghĩ rất lâu, sau đó mới chậm chạp nói ra câu phía sau, nhưng khi An Sâm nghe thấy những lời này của cô, anh ta lại không nhịn được động lòng: “Nghe thấy em nói những lời này, anh thật sự rất vui vẻ.”

Sau khi An Sâm dưỡng thương vài ngày, Tiêu Mộc Diên vẫn không nhịn được, vài lần cô muốn trộm trèo tường ra ngoài, nhưng không được một lần nào, mỗi lần đều bị vệ sĩ kia chặn lại.

“Đây đã không phải lần đầu tiên tôi bắt được cô nữa rồi, tôi chỉ hy vọng cô có thể đối xử tốt với anh ấy, vì sao cô cứ phản bội chủ nhân của tôi chứ, chẳng lẽ cô thật sự muốn nhìn thấy anh ấy chết sao?” Vệ sĩ kia thật sự không chịu nổi dáng vẻ này của Tiêu Mộc Diên nữa.

Nhưng ngay lúc này An Sâm lại mặc âu phục đi ra, tinh thần của anh còn rất phấn chấn.

“Chủ nhân, sao anh lại ra ngoài rồi?”

“Bây giờ chúng ta sẽ xuất phát đi cứu người.” Nói xong, An Sâm bèn thuận tay nắm lấy tay Tiêu Mộc Diên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.