Vợ Nhỏ Nhút Nhát - Chồng À Anh Đừng Qua Đây

Chương 146



Đám chó săn mà Cố Minh Hiên hãy thả trong sân để hù doạ cô cũng chẳng thấy đâu nữa, cỏ mọc um tùm, chẳng ai cắt tỉa. Vì tin tức mà có vài người bất mãn đến gây chuyện

Đứng bên ngoài cổng đập phá, Anh Túc phải nhờ đến sự can thiệp của cảnh sát

Thật may mắn cho bà ta, vì đang sống trong thời đại thực thi pháp luật. Nếu không, với những tội ác đã gây ra thì đã sớm bị đem đi thiêu sống

Cố Giai Lệ mở cửa bước vào, hắn sốt sắn vượt lên trước

Cô níu lấy ống tay áo, nhẹ nhàng nói

"" Em muốn vào một mình""

"" Bọn chúng bây giờ hệt như chó điên, chẳng còn gì nên không sợ mất. Em vào trong nếu như...""

"" Em muốn tự mình chấm dứt tất cả. Để bọn họ biết dù không có ai để ỷ lại, thì Cố Giai Lệ này cũng sẽ không giống khi xưa, hèn nhát mặc người người khinh khi, chà đạp""

Tống Tư Duệ đưa tay xoa đầu cô, ánh mắt vẫn còn có chút bất an. Nhưng hắn tôn trọng quyết định của người con gái này



Chương 146: ký ức hiện hữu

Tống Tư Duệ đưa tay xoa đầu cô, ánh mắt vẫn còn có chút bất an. Nhưng hắn tôn trọng quyết định của người con gái này

"" Em cẩn thận, anh ở bên ngoài. Có chuyện gì sẽ xông vào làm chỗ dựa cho em""

Cố Giai Lệ áp bàn tay to của hắn lên mặt mình, dịu dàng cười. Đôi mắt nhu thuận nhìn mãi không rời, sau đó chậm rãi xoay người bước vào trong

...

Cảnh vật bên trong lần lượt đánh thức hình ảnh trong quá khứ

Mỗi viên gạch cô bước lên, mỗi bước tường lướt qua, tủ gỗ, bàn ghế và vô vàng nội thất đã từng đắc giá đều ghi lại dấu ấn cô bị bạo hành tàn nhẫn đến nhường nào

Nếu bọn chúng có linh hồn, chắc cũng sẽ cười nhạo con nhỏ yếu nhược cô đây

Trần nhà trắng tinh không vết ố, mọi ngóc ngách đều được người làm lau chùi bằng tay không có sự can dự của máy móc. Vậy mà nay lại bám đầy bụi trên bề mặt. Tơ nhện giăng kín trần nhà dột nát

Những bức tường trát vôi tinh tế chỉ còn là quá khứ, giờ đây nứt nẻ, rỉ nước và bốc mùi



Chương 146: ký ức hiện hữu

Những bức tường trát vôi tinh tế chỉ còn là quá khứ, giờ đây nứt nẻ, rỉ nước và bốc mùi

Cố Giai Lệ sãi từng bước nhỏ, đôi mắt chậm rãi quan sát kỹ lưỡng. Đâu đâu cũng đều hiện lên hình ảnh cô bị trừng phạt

Lôi đầu, túm tóc, kéo tai... chỉ cần than đau liền vị vả miệng, thúc bụng

Sống chẳng bằng súc vật

Phòng của cô ở tầng gác mái bẩn thỉu, ọp ẹp. Nhưng đáng buồn cười là nơi cô ăn ngủ nhiều đến mức chiếm gần như toàn bộ thời gian sống tại đây lại là căn phòng bí mật

Nó được Cố Nham đặt biệt tìm người xây nên, dành riêng cho đứa con gái này

Cố Giai Lệ muốn trước khi lên tầng xem thử mẹ con nhà kia như thế nào, ghé sang căn phòng gắn liền với thời thơ ấu của mình trước. Ai ngờ lại nghe thấy bên trong có gì đó rất ồn ào

"" A, tránh ra. Đám khốn kiếp chúng mày muốn làm gì tao. Tao là Tống thiếu phu nhân, nhà họ Tống sẽ không tha cho lũ khốn nạn chúng mày đâu. Cút đi, cút!!!""

"" Con bình tĩnh lại đi, Minh Châu... Minh Châu, nghe me nói. Là mẹ đây, mẹ của con đây mà"" - Anh Túc cố ghì cô gái bị trói chặt hai tay đang không ngừng vùng vẫy điên loạn trên giường



Chương 146: ký ức hiện hữu

"" Con bình tĩnh lại đi, Minh Châu... Minh Châu, nghe me nói. Là mẹ đây, mẹ của con đây mà"" - Anh Túc cố ghì cô gái bị trói chặt hai tay đang không ngừng vùng vẫy điên loạn trên giường

Cô ả huơ chân múa tay, liên tục gào thét. Dường như đang nhớ đến ký ức kinh hoàng vào một năm trước

Cố Giai Lệ tuy hận bọn chúng thấu xương vì đối với cô tệ hơn súc vật. Cô ả bị như vậy cũng là do tự mình hại mình, nhưng trong lòng vẫn có chút thương xót.Là do cùng dòng máu nên mới thấy tội nghiệp chăng?

Kệ đi

Anh Túc trong thời gian một năm nay luôn ở bên cạnh chăm sóc con gái. Những món đồ quý giá đều đem đi bán sạch để có thể mua thuốc. Bà ta bị dồn vào đường cùng, phải che kín mặt mỗi khi ra ngoài và đi tìm công việc mưu sinh. Có người nhận ra liền bị xua đuổi, ném đá và những thứ bẩn thỉu vào người

Bệnh tình Cố Minh Châu mãi không thuyên giảm, còn ngày một điên loạn hơn

Nghe thấy có tiếng bước chân, cứ nghĩ có người xông vào muốn gây sự, bà ta quay ngoắc gào lên

"" Ai?!!!""

Cố Giai Lệ đứng yên ngay cửa, đôi mắt không rõ cảm xúc nhìn chăm chăm vào hai con người đang chật vật đối diện mình

Anh Túc nhìn thấy đó là cô, ngạc liên xen lẫn sợ hãi ngã xuống đất. Lát sau lại vô cùng kích động, chỉ thẳng tay về phía cô gái đoan trang trước mặt, hơi thở bà ta dồn dập, đôi mắt trợn lên trông khá đáng sợ

"" Mày... Cố... Giai Lệ?""

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.