Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo

Chương 2: Bắt lấy hắn!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quý Hàn Bách từ ván nằm(*) đứng dậy, thân hình càng có vẻ cao lớn hơn. Hắn đặt cờ-lê lên bàn, tháo chiếc găng tay đầy dầu ra, ánh mắt sắc bén quan sát Phó Lâm.

(*) Ván nằm sửa xe.[Edit-Đam] Vờ như không biết anh giả nghèo - Chương 2: Bắt lấy hắn!

Phó Lâm ăn mặc sạch sẽ, mặt mũi đẹp đẽ, đứng trong tiệm sửa xe lộn xộn này, thế nào cũng cảm thấy không ăn khớp với nhau.

"Có chuyện gì?"

"Em thấy thông báo tuyển dụng của các anh ở cửa." Phó Lâm nói.


"Cậu bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi ạ."

"Sinh viên hả?"

Phó Lâm gật đầu: "Em muốn tìm việc làm thêm lúc nghỉ hè ạ."

Quý Hàn Bách tiện tay cầm một chai nước khoáng uống được một nửa, mở nắp: "Bọn tôi đang tìm một người rửa xe."

"Em đến là để xin rửa xe mà."

Quý Hàn Bách nghe vậy thì nhìn cậu một cái, ngửa đầu uống ừng ực mấy ngụm nước, cổ họng nhô lên, lúc nuốt chuyển động lên xuống, kết hợp với khuôn mặt góc cạnh của hắn, cả người tràn ngập hooc-môn nam tính, có mùi ngạo mạn của đàn ông.

Cổ họng Phó Lâm cũng động đậy, nghe Quý Hàn Bách nói: "Không phù hợp với cậu đâu nhỉ?"

"Em thích tiếp xúc với xe ạ."

"Thích xe?"

Phó Lâm gật đầu một cái.

Thuận theo ý thích của đối phương là một việc rất quan trọng.

Quả nhiên, thái độ của Quý Hàn Bách đã hoà hoãn hơn rất nhiều, nét mặt tuấn mỹ, lại có chút không đứng đắn, hỏi: "Có yêu cầu gì về tiền lương không?"


"Lương bao nhiêu cũng được ạ." Phó Lâm nói: "Em muốn trải nghiệm một chút."

"Tiền lương ba nghìn tệ(*) một tháng, không bao ăn ở."

(*) Hơn 10 triệu VNĐ.

Phó Lâm gật đầu một cái, thời tiết nóng như vậy nhưng hình như cậu trời sinh không ra mồ hôi, đứng ở đó mang theo hơi thở sạch sẽ mát lạnh. Có điều gương mặt thật sự rất đẹp, Quý Hàn Bách vô thức nhìn thêm cái nữa.

"Gia đình làm gì?"

"Em là cô nhi." Phó Lâm hờ hững nói, giọng nói lạnh lùng lại rất nhẹ: "Có một người dì."

Quý Hàn Bách hơi ngạc nhiên, cô nhi nghỉ hè vừa học vừa làm, chạy đến quán làm rửa xe mà không cần biết kĩ thuật hàm lượng gì, hình như hắn không tìm được lí do gì để từ chối.

Bên ngoài một chiếc xe van lái tới, một người đàn ông mập mạp bước xuống, đóng cửa xe rầm một tiếng, đi vào nhìn thấy Phó Lâm. Hắn ngạc nhiên, đến khi nhìn thấy gương mặt của Phó Lâm lại càng ngạc nhiên hơn, hỏi Quý Hàn Bách: "Người nhà mày hả?"


"Nhân viên mới tuyển của quán chúng ta đấy, đến ca của Tiểu Lý rồi." Quý Hàn Bách nói: "Mày sắp xếp cho em ấy đi, nếu không được thì hướng dẫn một chút."

Hắn nói xong lại chui vào gầm xe.

Tên béo nhìn Phó Lâm, thấy Phó Lâm cúi người với hắn một cái, có chút thụ sủng nhược kinh, đánh giá hết lần này tới lần khác, hỏi lại mấy câu hỏi mà Quý Hàn Bách đã hỏi.

Như là bao nhiêu tuổi, có phải là sinh viên không, sao lại muốn tìm công việc này.

Hắn phát hiện Phó Lâm này mặc dù nhìn trong trẻo lạnh lùng nhưng lại là người rất ôn hoà, dáng vẻ rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, ngoại hình thật sự quá đẹp trai, mũi cao môi đỏ, trắng đến phát sáng, ánh mắt có hồn, không yếu ớt.

"Lần sau cậu đừng mặc áo sơ mi trắng nữa, ở đây bẩn lắm, tốt nhất là cậu mặc đồ sẫm màu, dễ giặt." Tên béo tốt bụng nhắc nhở.
"Em cảm ơn anh Lưu."

Lưu Béo "ừ" một tiếng, nói: "Cậu định hôm nay làm việc luôn hay để mai?"

Phó Lâm bỏ balo ra, xắn tay áo lên nói: "Cần em làm gì không ạ?"

Quý Hàn Bách nằm dưới gầm xe, liếc thấy nửa bắp chân của Phó Lâm, chiếc quần đen xắn gấu, lộ ra mắt cá chân gầy nhỏ mảnh mai.

Lưu Béo trước hết để cho Phó Lâm thử rửa chiếc xe van bên ngoài xem sao.

Trông dáng vẻ Phó Lâm trắng bóc không chịu được khổ, nhưng lúc làm việc lại nhanh nhẹn, rửa xe cũng rất thành thạo. Lưu Béo ở bên cạnh hút một điếu thuốc, gác chân quan sát Phó Lâm.

Lâu lắm mới nhìn thấy tiểu thịt tươi(*) ngoài đời đẹp trai như vậy, lần trước hắn bị choáng ngợp bởi một người đàn ông. Hắn đưa bạn gái đi mua sắm, gặp được ngôi sao Thẩm Kim Đài đang hot, đều là đàn ông với nhau, sao lại có người đẹp như vậy chứ? Mặt đẹp dáng ngon, Thẩm Kim Đài là đẹp rực rỡ, Phó Lâm này thì đẹp kiểu thuần khiết!
(*) Một từ khá phổ biến trong giới giải trí Trung Quốc, chuyên dùng để chỉ các idol nam độ tuổi từ 18- 30, trẻ trung, đẹp trai và hơi có phần non nớt.

Thời tiết nóng nực, Lưu Béo đến tủ lạnh lấy hai chai bia, mình uống một chai, định hỏi Quý Hàn Bách có muốn uống không, quay đầu lại nhìn thấy Quý Hàn Bách vẫn nằm dưới gầm xe, tay cầm cờ-lê, nhưng ánh mắt lại ở chỗ Phó Lâm.

Hắn liền duỗi chân giả vờ đạp Quý Hàn Bách một cái, Quý Hàn Bách nói: "Cút."

Lưu Béo uống bia nói với ra bên ngoài: "Lau sạch đi nhé, đợi lát nữa anh kiểm tra!"

Phó Lâm đáp một tiếng, bên ngoài nóng ran, trước cửa quán có hàng cây, bóng cây chỉ có thể che một nửa chiếc xe. Lúc đứng dưới ánh mặt trời, gương mặt cậu đỏ lên, bọc ngoài thân trên là bộ đồ không thấm nước màu đen, lại càng thêm nóng.
Dùng giẻ lau sạch bọt trên thân xe, cậu nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên đó.

Cậu cũng phát hiện ra ánh mắt đang nhìn về phía mình nhưng vẫn tiếp tục làm công việc của mình, không bị ánh mắt kia làm cho ngượng ngùng, cũng không vì có người đang chăm chú nhìn mình mà ưỡn ẹo tạo dáng.

Cái cậu muốn là tình yêu, chứ không phải là quan hệ thể xác đơn thuần.

Trong quán không có việc gì, rửa xong xe van, Lưu Béo gọi Phó Lâm vào chỗ quạt mát. Sinh viên mà, mọi người cũng sẽ châm chước cho một ít.

"Sao hả?" Hắn đưa một lon bia dứa cho Phó Lâm: "Sợ lạnh thì tự đi lấy chai không lạnh đi."

"Em cảm ơn anh Lưu." Phó Lâm nhận lấy để sang một bên, đứng ở sau quạt trần cởϊ áσ sơ mi, T-shirt bên trong đã ướt đẫm, mặt và cổ đã đỏ ửng bốc hơi nóng, giống như vừa trải qua một trận tình ái say sưa nhễ nhại.
"Việc làm ăn của quán chúng ta bình thường thôi, người tới rửa xe cũng không nhiều, sau này cậu chủ yếu làm trợ thủ cho anh Quý." Lưu Béo nói.

Phó Lâm gật đầu một cái, mở lon bia dứa kia ra, vừa uống vừa ngồi xổm xuống, nhìn Quý Hàn Bách vặn ốc vít dưới gầm xe.

Đột nhiên cậu liếc nhìn bụng của Quý Hàn Bách, cơ bụng cứng cáp, hai đường tĩnh mạch mạnh mẽ mơ hồ lộ ra, nhìn cường tráng lạ thường, da vẫn trắng, ngoài lưng quần dính dầu nhớt, theo động tác mà quệt lên da, bị mồ hôi thấm vào, sáng bóng một vùng dưới rốn.

Phó Lâm ngẩng đầu lên, uống ừng ực ừng ực mấy hớp bia lớn.

Cậu có hơi muốn bỏ cuộc giữa chừng, lúc đầu cậu nhìn ảnh của Quý Hàn Bách, chỉ thấy dáng dấp người này rất đẹp, không nghĩ tới thân thể của Quý Hàn Bách lại vừa cao vừa to như vậy. Cậu sợ sau này Quý Hàn Bách phát hiện ra sự thật sẽ đánh cậu, cậu không đánh lại được.
Cậu lấy điện thoại ra, lén lút dùng app đo khoảng cách của điện thoại quét chiều dài chân Quý Hàn Bách.

121 cm.

Đù.

Phó Lâm nghĩ trong đầu, không chỉ không đánh lại được, sợ là sau này cũng không chạy thoát được!

Thử việc một buổi chiều, biểu hiện của Phó Lâm rất tốt, tan làm Lưu Béo nói: "Về kiểu gì? Cần anh đưa cậu về không?"

Phó Lâm nói: "Không cần đâu ạ, em đạp xe đạp công cộng."

Cậu đạp xe lướt đi như một làn khói biến mất khỏi con đường, áo sơ mi đã cởi cúc áo bị gió tốc lên, Lưu Béo hút một điếu thuốc, nói: "Tuổi trẻ thật tốt ha."

Hắn quay đầu nhìn Quý Hàn Bách, bỗng Quý Hàn Bách nói với hắn: "Chuyện gia đình tao, đừng nói với em ấy."

Lưu Béo nói: "Nhìn trúng rồi hả?"

Quý Hàn Bách ngậm điếu thuốc: "Con mẹ nó, thuần khiết thấy mịe."

Không chỉ dáng dấp ngây thơ, người cũng trong sáng, lại là cô nhi vừa học vừa làm, cả trong lẫn ngoài như một bông hoa trắng nhỏ thuần khiết cần người bảo vệ, đâm thủng gu của hắn.
"Mẹ nó, ông mày nghĩ đến thôi đã muốn cứng luôn rồi." Quý Hàn Bách hít một hơi thuốc thật dài.

"Đm, mày lộ đuôi rồi, mới nãy còn trốn xuống gầm xe giả bộ thanh cao. Bảo sao hôm nay tao thấy mày cứ im như hũ nút." Lưu Béo mắng: "Thằng chó này, đến sinh viên cũng không tha."

"Thì đm cũng thành niên hai năm rồi còn gì, hai mươi rồi tai mày lòi à? Ông mày muốn yêu đương, không phải muốn chơi em ấy." Quý Hàn Bách vào phòng thay quần áo, chuẩn bị về nhà.

Mặt trời đã ngả về đằng tây nhưng vẫn nóng, hơi nóng hầm hập bổ vào mặt người khác, Phó Oánh lái xe đi phía sau cậu, nhấn hai tiếng còi.

Phó Lâm vội vàng đỗ xe đạp sang một bên, chui vào trong Porsche đang mở điều hoà.

"Cháu chắc không làm 1 được rồi." Phó Lâm vừa lên xe đã nói.

Phó Oánh ngạc nhiên, móng tay đỏ găm chặt vào tay lái: "Dì biết mà, hắn cao 1m9 nhỉ?"
Phó Lâm: "Vậy mà dì còn dặn dò cháu mấy cái tào lao."

"Dì nói cố gắng hết sức mà, ai nói cao 1m9 thì chắc chắn sẽ làm 1 chứ? Cũng có ông chủ 1m7, cũng có em gái 1m9."

Hai người im lặng một lúc, Phó Oánh lại nói: "Nhưng mà đẹp trai ghê ha, giống hệt thằng bố rác rưởi kia của hắn lúc còn trẻ."

Phó Lâm nói: "Vâng, không thiệt."

"Đã nghĩ cách làm sao để quyến rũ hắn chưa?" Phó Oánh lại hỏi: "Có cần dì dạy cháu mấy chiêu không?"

"Nếu mấy chiêu của dì có tác dụng, dì cũng không đến nỗi phải lăn lộn với mấy lão già đâu." Phó Lâm lạnh lùng nói: "Nhìn cháu đi."

Chưa ăn thịt lợn nhưng đã nhìn lợn chạy rất nhiều năm.

"Nhưng mà dì cảm thấy cháu phải thay đổi một chút, quá nhạt nhẽo, không đủ ngọt ngào." Cũng không phải là không thích cười, chỉ là khiến cho người khác có cảm giác hờ hững, tất cả quần áo đều là màu trắng đen, bà cũng ít thấy Phó Lâm có tình cảm dữ dội hoặc ham muốn tìиɦ ɖu͙ƈ mạnh mẽ, chẳng có gì cả.
Phó Lâm cười mỉm một cái, đương nhiên là không thèm quan tâm.

Bà thích sự tự tin này của cậu, có thể là do từ nhỏ đến giờ cậu được rất nhiều người khen, theo đuổi, yêu thầm. Sự yêu thích của người khác bồi đắp nên sự tự tin từ trong máu của cậu.

Phó Oánh nghĩ, cũng không sao, không ngọt ngào thì có làm sao chứ, đẹp trai thôi là được rồi.

Phó Lâm bỗng nhiên đưa điện thoại di động ra: "Dì nhìn xem, đáng tiền không?"

Phó Oánh nghiêng đầu nhìn, bức ảnh trong điện thoại là một chiếc đồng hồ nằm trên chiếc bàn lộn xộn ngổn ngang.

Bà cũng là người phụ nữ lăn lộn trong đám người có tiền, liếc mắt một cái đã nhận ra nhãn hiệu của chiếc đồng hồ đeo tay.

Richard Mille, biệt hiệu "Thẻ chứng nhận của tỉ phú", đắt cắt cổ là đặc điểm lớn nhất của nó, một chiếc đồng hồ này có thể mua được một chiếc siêu xe, huống hồ đây là bản limited, đoán chừng khoảng mười triệu.
Đúng là người có tiền mà, đồng hồ đắt như vậy mà cũng vứt lung tung.

"Chắc là đeo lúc sửa xe không tiện nên mới tháo ra để trên bàn."

Phó Oánh: "Đừng nói nhảm nữa, bắt lấy hắn!"

Phó Oánh đỗ xe ở bóng mát ven đường, Phó Lâm hỏi: "Sao dì không đi nữa ạ?"

"Hả?" Phó Oánh hất cằm: "Quý Hàn Bách."

Cậu thấy chiếc xe van ban nãy được mình rửa sạch sẽ đang lái tới ở trong gương chiếu hậu, chốc lát đã đi lướt qua bọn họ.

"Cho cháu xem người có tiền dở hơi cám lợn thế nào." Phó Oánh vừa nói vừa lái xe xa xa ra phía sau, vòng hai vòng, chiếc xe van kia mới dừng lại.

Tiếp đó Quý Hàn Bách bước xuống xe van, mặc một bộ âu phục đen, thanh cao, sang trọng, tuấn mĩ, so với Quý Hàn Bách nằm dưới gầm xe lúc đầu, đúng là người của hai thế giới.

Một chiếc Lamborrghini đỗ bên cạnh, cửa xe tự động mở ra, giống như hai cánh kim loại vô cùng có sức hút dưới ánh tà dương, khiến đám trai gái ven đường rối rít nhìn sang.
Gái nhìn người, trai nhìn xe, ai ai cũng hâm mộ.

Quý Hàn Bách ngồi xuống, cửa xe tự động khép lại, tiếng gầm vang của xe thể thao ngầu lòi phong cách. Phó Lâm ngồi trong xe phía xa xa, ánh mắt sâu xa, nhất định phải tóm được.

Tác giả có lời muốn nói:

Cặp đôi chồng chồng cùng công lược nhau.

Phó Lâm: Nếu biết sớm hắn nhất kiến chung tình, con mẹ nó tôi đã không chọc ghẹo tìm chết.

Quý Hàn Bách: Lần đầu tiên nhìn thấy em ấy, tim tôi đã nhảy bình bịch, kết quả là em ấy còn không biết mà chọc tôi, chọc tôi đến nổ tung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.