Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo

Chương 9: Bị phát hiện rồi



Trong phòng toàn mùi rượu và mùi thuốc lá, người bên trong không nhiều, nhưng ánh đèn nháy loạn, thêm cả tiếng nhạc ồn ào nên trông khung cảnh có vẻ lộn xộn. Sở Tiểu Hạo cũng nhìn thấy Quý Hàn Bách, đập vào tay Phó Lâm một cái.

Phó Lâm nhìn cậu ta, trên mặt không có biểu cảm gì nhưng trong đầu đang xoay vần nhanh chóng.

Cậu cảm thấy tám chín phần mười Quý Hàn Bách sẽ nhận ra cậu.

Trong lòng đã nghĩ được sau này mình nên chọn lọc từ ngữ như thế nào, cậu cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều, đứng ở trên hàng đầu, nhìn bọn Quý Hàn Bách.

Mạnh Tiểu Kiều cầm một xấp tiền, nhét mấy tờ vào lưng quần của bọn họ: "Hôm nay là sinh nhật tôi, mọi người cùng nhau vui vẻ đê, vui vẻ đê."

"Còn không mau cảm ơn anh Mạnh." Quản lý nói.

Không đợi bọn Phó Lâm nói, Mạnh Tiểu Kiều liền khoát tay nói: "Bà đây vẫn còn trẻ, không đảm đương được chữ 'anh' này, gọi 'ngon trai' là được."


Người trong phòng cũng cười ồ, quản lý tới chỉnh nhạc một chút, bọn họ chuẩn bị bắt đầu nhảy.

Phó Lâm nhìn sang bên Quý Hàn Bách một cái, đối phương đã không nhìn cậu nữa.

Lại là Lưu Béo, hắn nói: "Nhìn đi nhìn đi, tao cảm thấy cậu ta càng nhìn càng giống Phó Lâm, cả chiều cao với khuôn mặt cũng giống."

Mạnh Tiểu Kiều hỏi: "Ai vậy ạ?"

Lưu Béo biết cậu ghen với Phó Lâm, cố ý trêu tức cậu: "Cậu nhìn cái cậu đẹp trai nhất bên trên kia kìa, có giống với cậu đẹp trai mà chiều nay thấy trong quán không?"

Quý Hàn Bách đạp Lưu Béo một phát, Lưu Béo cười nằm lên ghế sofa, Mạnh Tiểu Kiều nghiêng đầu nhìn về đám người ở sân khấu, cậu đã thấy Phó Lâm.

Anh đừng nói thì thôi, nói rồi mới thấy càng nhìn càng thấy quen, rất giống.

Nhớ tới dáng vẻ đĩ trà xanh của Phó Lâm cậu liền tức tối, nhìn chằm chằm hơn mấy phút.


Nhảy xong một bài, lúc Phó Lâm đang định đi ra ngoài cùng mọi người, bỗng nhiên nghe tiếng Mạnh Tiểu Kiều gọi: "Người tóc đỏ kia, cậu ở lại."

Phó Lâm còn tưởng rằng mình đã thoát được kiếp này, lúc bị gọi tên, cậu giả vờ không nghe thấy, đi thẳng ra ngoài, nào biết được đồng nghiệp của cậu lại kéo cậu lại, nói: "Phó Lâm, bọn họ gọi cậu đấy."

Phó Lâm không thể làm gì khác hơn là dừng lại, nhìn bọn Sở Tiểu Hạo đi ra ngoài, để cậu đứng một mình ở đó.

Quý Hàn Bách vốn đang chơi điện thoại, nghe thấy động tĩnh cũng ngẩng đầu lên nhìn, thấy cậu đẹp trai kia bị gọi ở lại một mình, hắn nói với Lưu Béo: "Mày xem chuyện tốt mày làm đi."

"Tao đùa cậu ta thôi mà, Mạnh Tiểu Kiều này đúng là một lu giấm."

Lu giấm hiện tại đã đi tới cạnh Phó Lâm, quan sát cậu từ trên xuống dưới.


Phó Lâm cũng biết bản thân thật sự không tránh được nữa.

Vì chắc chắn sẽ bị nhận ra, cậu cũng không dám giả vờ, bình tĩnh nhìn Mạnh Tiểu Kiều. Mạnh Tiểu Kiều nói: "Cậu tên là gì?"

"Lâm Lâm ạ."

Đây là nghệ danh của cậu ở quán bar Tường vi đỏ.

Mạnh Tiểu Kiều không nhớ cái tên "Phó Lâm", cậu chỉ cảm thấy hai chữ "Lâm Lâm" này rất lẳng lơ, nhìn đối phương đội tóc giả đỏ, trang điểm loè loẹt, khiêu gợi đĩ thoã như vậy, nhưng quả thực rất đẹp, thuộc kiểu xinh đẹp mà trang điểm đậm khoa trương nhưng vẫn không giấu đi được.

"Tôi thấy cậu nhảy rất đẹp, nhảy cho bọn tôi thêm một đoạn nữa đi." Mạnh Tiểu Kiều nói: "Cho cậu hai nghìn."

"Cảm ơn ạ." Phó Lâm nói xong đã trở về chỗ vừa rồi để nhảy. Mạnh Tiểu Kiều ngồi xuống ghế sofa, Lưu Béo còn trêu ghẹo nói: "Sao nào, có phải là rất giống không?"
Mạnh Tiểu Kiều cố ý hỏi Quý Hàn Bách: "Anh Bách thấy sao ạ? Cái người tên Lâm Lâm này, có phải rất giống thằng trai bao trong quán các anh không?"

Quý Hàn Bách vốn không ngẩng đầu, nghe Mạnh Tiểu Kiều nói như vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn.

Nụ cười trên mặt Lưu Béo cũng cứng lại.

Á đù, không trùng hợp như vậy chứ, tên cũng giống nhau.

"Cậu bảo cậu ấy tên là gì?"

"Lâm Lâm á." Mạnh Tiểu Kiều cảm thấy nghệ danh này rất phong trần: "Người cũng ngọc thụ lâm phong, nhìn cái eo nhỏ với cái mông kia kìa."

Phó Lâm thấy Quý Hàn Bách nhìn thẳng vào mình, cũng biết bản thân cuối cùng cũng bị nhận ra.

Biểu hiện của cậu lại càng thản nhiên, chẳng lo lắng chút nào, nhảy theo điệu nhạc đó.

Từ nhỏ cậu đã học nhảy, xương cốt vô cùng mềm, lúc nhảy trông như biến thành một người khác, trong ánh mắt có cả sự bướng bỉnh. Màn nhảy của cậu quả thật rất feeling, khiến cho bọn Minh Tử huýt sáo ầm cả lên, Mạnh Tiểu Kiều thấy Quý Hàn Bách nhìn như vậy thì không cam lòng, liền chạy tới bên cạnh Phó Lâm, nhảy cùng Phó Lâm.
Phó Lâm giống như một vũ công bình thường, thấy kim chủ tới nhảy cùng, cũng phối hợp với cậu ta, hai người đều đẹp trai tỉ lệ thân người rất đẹp, xoay người cũng không thua kém nhau. Nhưng Mạnh Tiểu Kiều cảm giác mình bị lép vế, cậu chỉ biết uốn éo lẳng lơ, không giống với người bên cạnh này, dù sao thì cũng là dân nhảy chuyên nghiệp, sắc mà không dâm, cực kì quyến rũ.

Phó Lâm ra một chút mồ hôi, dưới ánh sáng biến ảo sáng tối cậu nhìn về phía Quý Hàn Bách, màu đỏ trong đôi mắt sáng mà lại hoang dã, Quý Hàn Bách quả thật không dám thừa nhận.

Nhưng đúng là Phó Lâm, hắn đã nhìn ra.

Lưu Béo cũng sững người, đm cái eo nhỏ uốn éo này, cái mông tròn vo rung rung như vậy... Hắn nuốt nước miếng một cái, cảm thấy Phó Lâm đội tóc giả khó để phân biệt, câu dẫn thú tính của hắn.
Thật quỷ dị.

Nhảy xong một bài, bọn Chu Phóng bắt đầu vỗ tay, bầu không khí rất nóng bỏng. Mạnh Tiểu Kiều và Phó Lâm nói mấy câu, Phó Lâm cúi người với mọi người một cái, sau đó đi ra ngoài.

Quý Hàn Bách gần như đứng lên ngay lập tức, Mạnh Tiểu Kiều ngăn hắn lại: "Anh định làm gì?"

"Đi đái." Quý Hàn Bách nói.

Quý Hàn Bách nói xong đẩy cửa đi ra ngoài, Mạnh Tiểu Kiều bĩu môi, cũng đi theo, cậu vừa mở cửa ra, phía sau lại có thêm một chàng trai trẻ.

Phó Lâm biết Quý Hàn Bách đuổi theo, cậu đi chưa được mấy bước liền dừng lại ở hành lang.

Tường hành lang dán giấy đỏ, bên trên cũng là từng đoá tường vi đỏ, cậu bỏ tóc giả xuống, dựa vào tường, vuốt mái tóc ẩm ướt bên trong, thấy Quý Hàn Bách đi tới, cậu cúi người chào hỏi: "Ông chủ."

Phó Lâm bỏ tóc giả xuống, lộ ra mái tóc đen dày của cậu, càng đến gần cậu, mặt cậu trang điểm đậm, lẳng lơ mà lại xinh đẹp.
"Phó Lâm?" Quý Hàn Bách nói: "Sao em lại ở đây?"

"Em làm ở đây mà." Phó Lâm nói.

Mạnh Tiểu Kiều thấy hai người bọn họ đang nói chuyện nên cũng đi tới, dù gì thì cậu cũng chỉ mới nhìn thấy Phó Lâm mấy phút, không thể nào nhận ra Phó Lâm ngay, chỉ nghĩ là cậu ta đang quyến rũ Quý Hàn Bách, liền tức giận, cười nhạt nói: "Quý Hàn Bách, anh đang làm gì vậy?"

Phó Lâm thấy cậu ta đi đến bèn xoay người muốn đi, ai biết được mới đi được hai bước, đã nghe thấy có người gọi: "Trai đẹp, đợi một chút."

Cậu quay đầu lại đã nhìn thấy một anh đẹp trai trẻ tuổi, dáng người cao ráo, đi qua Quý Hàn Bách và Mạnh Tiểu Kiều chạy tới chỗ cậu.

"Tôi là Tôn Hằng, chúng ta kết bạn được không?" Người kia vừa nói vừa móc điện thoại ra.

Phó Lâm cười nói: "Tôi không mang theo điện thoại."
"Không sao, tôi có thể đi lấy cùng cậu, add friend nhé." Người kia rất bạo gan.

Phó Lâm mỉm cười, chưa đồng ý nhưng cũng không từ chối.

Quý Hàn Bách nhìn hai người đi về phía sau hậu trường, hắn bèn xoay người đi về phía nhà vệ sinh. Mạnh Tiểu Kiều theo sát phía sau hắn, nói: "Trong phòng kia có phòng vệ sinh mà."

"Đừng đi theo tôi nữa." Quý Hàn Bách nói.

Quý Hàn Bách rất đề phòng cậu ta, nếu như hôm nay không phải là sinh nhật cậu, hắn cũng sẽ không tới chơi với cậu. Mạnh Tiểu Kiều đã quen hắn đối xử với mình như vậy, nghe xong liền đứng ở hàng lang, nhìn Quý Hàn Bách đi vào nhà vệ sinh.

Chu Phóng từ trong phòng đi ra, ở cửa gọi: "Tổ chức sinh nhật mà cậu chạy ra ngoài này làm gì?"

Mạnh Tiểu Kiều mới đi rồi lại trở về, còn hỏi Chu Phóng: "So sánh cậu trai đẹp vừa mới nhảy kia và tôi thì cậu thấy thế nào, ai đẹp hơn?"
"Cậu đẹp hơn." Chu Phóng nói.

Mạnh Tiểu Kiều nói: "Tôi cũng cảm thấy như vậy."

Lưu Béo thấy cậu ta trở lại nhưng không thấy Quý Hàn Bách đâu, đã đoán được Quý Hàn Bách đi tìm Phó Lâm rồi.

Sao Phó Lâm lại có thể xuất hiện ở đây, lại còn là vũ công ở chỗ này nữa?

Lưu Béo không kiềm chế được tính hóng hớt của mình, tranh thủ lúc mọi người high thì trốn ra ngoài.

Quý Hàn Bách đi ra khỏi nhà vệ sinh rồi đi về phía hậu trường, lúc đi được nửa đường thì thấy Tôn Hằng. Tôn Hằng cười híp mắt, đương nhiên là xin được phương thức liên lạc với Phó Lâm rồi.

Sở Tiểu Hạo còn ở phía sau hỏi cậu: "Anh đẹp trai kia không nhận ra cậu chứ?"

Phó Lâm chưa kịp trả lời cậu ta đã nhìn thấy Quý Hàn Bách xuất hiện ở cửa phòng hoá trang.

Cậu đứng lên, đi ra cửa. Hai người lại đứng ở hành lang: "Ông chủ, sao anh lại tới nữa vậy, có chuyện gì ạ?"
"Đưa điện thoại cho anh."

Phó Lâm nhìn Quý Hàn Bách, sau khi đánh phấn mắt, ánh mắt dường như rất quyến rũ, uể oải, lạnh lùng nhưng lại diễm lệ. Cậu móc điện thoại trong túi ra đưa cho Quý Hàn Bách.

"Vừa thêm cái gì?"

"Add friend Wechat."

Quý Hàn Bách liền mở Wechat của cậu ra, kết quả là nhìn phần add friend của Wechat, nhiều đến doạ người.

Lục xem chú thích trên đầu, các loại "Nhị thiếu gia tập đoàn Phú Nguyên", "Huấn luyện viên phòng gym Zero", "Bảo vệ văn phòng", ngành nghề nào cũng có.

"Đừng xem linh tinh." Phó Lâm nói.

Nhưng cậu lại không làm gì cả, hai tay chống ở sau lưng, dựa vào tường, quyến rũ trầm tĩnh.

Quý Hàn Bách cũng không thèm tìm tên Tôn Hằng, trả lại điện thoại cho cậu: "Em có biết vì sao hắn add friend em không mà em đã thêm rồi."

"Kết bạn thôi mà." Phó Lâm nói.

"Nó muốn chơi em đấy." Quý Hàn Bách nói: "Có biết 'chơi' có nghĩa là gì không?"
Phó Lâm cười, ánh mắt rất sáng, nói: "Em biết."

"Biết mà còn thêm, em vẫn còn là sinh viên mà."

"Bọn họ muốn chơi em là chuyện của bọn họ, em cũng không cho bọn họ chơi." Phó Lâm nói: "Bọn họ đều là khách hàng, vài người là khách quen, không thêm không được. Em chỉ thêm bọn họ vào nick phụ dùng trong công việc thôi, bình thường cũng không đăng nhập."

Quý Hàn Bách nói: "Sao em lại đi làm ở đây, người nhà em có biết không?"

Nói xong câu này mới nhớ, Phó Lâm không có cha mẹ, chỉ có một bà dì.

Phó Lâm nói: "Công việc này có thể kiếm tiền mà."

Quý Hàn Bách: "Làm việc ban ngày, sao tối còn đi làm thêm nữa, em không nghỉ ngơi à?"

Bảo sao buổi sáng uống nhiều rượu rồi ngủ cả buổi chiều.

Quá mệt mỏi.

Quý Hàn Bách đã tưởng tượng ra một đống tiết mục tiểu bạch hoa khổ cực lầm than.
Thật không dễ dàng mà, khiến cho người ta đau lòng!

Muốn ôm cậu vào ngực, yêu thương cậu thật nhiều!

Hai tay Phó Lâm để sau lưng, ngón tay chống vào tường không nói câu nào, chỉ cười nhàn nhạt, nhìn Quý Hàn Bách một cái. Sau đó cậu mím môi, lại cúi đầu, cúc áo đồ diễn cởi ra mấy cúc, lộ ra chiếc cổ và xương quai xanh.

Cho dù có trang điểm loè loẹt thế nào đi chăng nữa, sự thanh thuần thuộc về Phó Lâm vẫn lộ ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.