"Cô Nguyên, lấy xẻng giúp em với."
Đàm Việt phát hiện cô giáo dường như có chút sửng sốt, ánh mắt nhìn ra đằng sau cậu.
Tựa hồ ở nơi đó có thứ gì.
Đàm Việt quay đầu lại, tốp năm tốp ba bạn học đang chia nhau khiêng cây, nam ôm cây lớn, nữ ôm cây nhỏ.
Đâu có gì kỳ lạ.
"Cô Nguyên!" Đàm Việt gọi lại lần nữa.
Dường như lúc này Nguyên Ngải mới hoàn hồn, cô nhìn cậu rồi hỏi: "Sao vậy?"
"Cô giáo lấy giúp em mấy cái xẻng với." Đàm Việt nói: "Bọn em chuẩn bị trồng cây."
Nguyên Ngải cúi đầu, đưa bó xẻng cho... bé sói trắng đã lâu không gặp.
Gọi là bé cũng không đúng, bởi vì chú sói trước mắt đã lớn hơn một chút, lớp lông óng mượt thay đi lông tơ mềm mại, trên tai hiện lên dòng chữ màu vàng giống như phụ đề, sói Bắc Cực, họ chó, tiềm tàng nguy cơ dị ứng.
Sau lưng Đàm Việt là một loài vật rất ngộ nghĩnh: "Người anh em, cho xin xẻng với."
Bé lông xù này đầu rõ to, mắt lại nhỏ như hai đường kẻ, trông có chút buồn cười.
Trên tai cũng có dòng chữ vàng: cáo Tây Tạng, họ chó, tiềm tàng nguy cơ dị ứng.
Bạn học cáo Tây Tạng quay sang cười với cô: "Cô Nguyên, sao cô cứ ngẩn người thế?"
Nguyên Ngải xốc lại tinh thần, muốn nói gì đó, nhưng rồi cô chỉ im lặng ôm chậu dành dành ngoài cổng vào trường.
Bên cạnh cô, gấu trúc thân cao 1 mét 8, béo múp trắng tròn, đi bằng hai chân, khiêng chậu sung xanh.
Gấu trúc bắt chuyện với cô: "Cô Nguyên, sao cô không mua cây trúc?"
Nguyên Ngải đáp: "Khi nào có thời gian tôi sẽ mua." Lúc trước cô đã hứa với thầy ấy.
Làm quốc bảo, cái gì cũng biết, chỉ không biết khách sáo, gấu trúc vui mừng ra mặt: "Hehe tôi muốn trúc sào!"
Nguyên Ngải gật đầu, rảo bước vào trường học, một bé chim sơn tước màu xanh tròn vo đang ngậm lá lạp mai, thấy cô thì vội vàng nhả ra: "Chào cô Nguyên ạ!"
Bên cạnh con bé còn một đôi sơn tước mập mạp khác, ba đứa loay hoay di chuyển chậu cây.
Phía trước còn có vẹt cú mà cô rất quen thuộc. Vẹt cú vừa ngậm cành cây vừa kéo lê chậu lạp mai.
Xa xa còn có chú công xanh đứng chỉ huy --
"Chậm chậm thôi mấy đứa! Đừng làm hư cây!"
Nguyên Ngải bước vào giữa sân, nhìn khắp xung quanh --
Trên bầu trời, mấy chú chim đang ngậm lá cây, dưới mặt đất, báo săn chỉ huy, sói cùng cáo thi nhau đào đất. Thanh âm hân hoan của những loài vật vang khắp đất trời.
Từ sau hôm đi sở thú, Nguyên Ngải đã có linh cảm, thêm nữa, bọn nhóc không thể rời khỏi trường. Trong lòng cô đã sớm có linh cảm, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, cô vẫn không khỏi bàng hoàng một lúc.
Nguyên Ngải nghĩ đến chuyện khác, ánh mắt lướt khắp cả trường, tìm kiếm bạn trai của mình.
Thầy Phó có sức chạy vượt qua người thường, nghe đến kỳ thi đại học của yêu quái cũng không thấy bất ngờ, hẳn... hẳn là --
Nguyên Ngải nhanh chóng nhìn thấy bạn trai của mình.
Cách đó không xa, thầy Phó vẫn là bộ dạng đẹp trai ngời ngời, một tay ôm cây tuyết tùng cao hơn 1 mét bỏ vào hố đất tụi nhóc đã đào, có lẽ do phát hiện ánh nhìn của cô, anh quay đầu lại, khẽ mỉm cười.
Nguyên Ngải mê mang cười đáp lại.
Thầy Phó không phải yêu quái? Tốc độ như vậy, thể lực như vậy, thế mà không phải yêu quái?
Từ khi biết thầy Nhiếp là báo săn, Nguyên Ngải đoán được cô Ngũ là rắn, chủ yếu do cô ấy nhờ cô chụp giúp hình rắn, đã vậy còn tên là Ngũ Bố, có lẽ là loài rắn năm bước, hình xăm trên tay cô Ngũ chắc cũng là hoa văn của loài rắn này.
Nguyên Ngải không định kiểm chứng, dù sao cũng chẳng có gì thay đổi.
Thời điểm ở bên Phó Trăn, cô cũng mơ hồ cảm nhận được anh là một chú hổ.
Tốc độ chạy, sức lực, sống đơn độc, thích ăn thịt, đôi mắt vàng kim, hơn nữa, lúc cô mới tới, mọi người trong văn phòng cứ nhắc về loài hổ cùng động vật họ mèo suốt.
Hiện tại mới biết, hoá ra cô đoán sai.
Nguyên Ngải muốn tháo mắt kính xuống, nhưng sờ tay lên lại chẳng thấy kính đâu.
Nguyên Ngải: "..."
"Cô Nguyên, anh tôi nói cô nhớ lấy hàng chuyển phát đến." Sau lưng có tiếng của thầy Nhiếp.
Nguyên Ngải quay đầu lại, nhìn thấy một chú báo săn.
"Tôi nhận được rồi." Hoá ra là người nọ gửi.
"Vậy thì tốt. Anh tôi bảo đã điều chỉnh kính một chút, giúp cô tránh xa nguồn cơn dị ứng." Báo săn thành thạo nói tiếng người.
Đúng là tránh xa nguyên nhân dị ứng, cô nhìn dòng chữ màu vàng trên đôi tai hình bán nguyệt của chú báo trước mặt: báo săn, ngầu nhất họ mèo, tiềm tàng nguy cơ dị ứng.
Không hề có chút thiên vị nào.
"Thầy hỏi giúp tôi cách tháo kính sau khi đã đeo được không?" Nguyên Ngải hơi đau đầu, cặp kính này thực chất chẳng có tác dụng gì mấy đối với cô. Phát hiện nguồn cơn dị ứng, nhưng khi yêu quái đang ở nhân hình, cũng chỉ dừng lại ở mức có khả năng gây dị ứng mà thôi.
Mà chỉ là nguy cơ thì không ảnh hưởng gì đến cô.
Thật ra mắt kính cũng giúp cô được chút ít, Nguyên Ngải nhìn về phía sân thể dục, nhìn nhân loại duy nhất trong trường ngoài cô ra.
Trước kia, cô vẫn luôn lo lắng đối phương là hổ hay động vật họ mèo nào khác, nên không dám hôn anh, sợ dị ứng. Cô dị ứng với họ nhà mèo không phải do lông mà do lông dính protein, là thứ protein có trong nước bọt.
Vậy nên nếu thầy Phó có ý định hôn cô thì cô cũng sẽ giành trước mà thơm má anh.
Hiện tại, nhìn khắp cả trường, đâu đâu cũng là động vật lông xù, chỉ có đôi tình nhân bọn họ là con người.
Vấn đề duy nhất là cặp mắt kính này giống như tàng hình, không lấy xuống được, chẳng lẽ mỗi lần lên lớp cô phải nhìn cả thế giới động vật mà giảng bài?
"Mấy đứa, hôm nay chúng ta sẽ tập trung ôn phần đọc hiểu." Nguyên Ngải đứng trên bục nhìn muôn loài dưới lớp: "Lớp trưởng môn văn lên lấy bài phát cho các bạn nhé."
Vẹt cú chậm chạp đi lên lấy bài xuống phát.
Không còn cách nào khác, anh trai thầy Nhiếp nói rằng theo lý bình thường phải tháo xuống được, có lẽ hệ thống bị trục trặc gì đó, phải liên hệ với bên trung tâm nghiên cứu chống yêu quái thì mới rõ.
Lúc này Nguyên Ngải mới biết cặp kính mua từ nơi gọi là trung tâm chống yêu quái.
Kính không tháo được, nhưng bài vẫn phải dạy.
Nguyên Ngải ngồi trên bàn giáo viên, dưới lớp có hẳn mấy bé sơn tước, đứa nào cũng đang ngậm bút ghi chép.
Cô xuống đi một vòng quanh lớp, cố gắng tỏ ra giống như mọi khi.
Giờ tan học, Nguyên Ngải nhìn thấy một con gấu trúc lấy xe máy của cô chạy quanh sân trường, đằng sau còn chở thêm cô rắn cười hihi haha.
Nguyên hình của thầy Hùng chân ngắn, vươn không tới chỗ để chân, cứ thế lắc qua lắc lại trong không trung.
Thầy Phó bước ra từ văn phòng liền thấy Nguyên Ngải đứng ở một góc sân nhìn gấu trúc cùng rắn vui vẻ làm trò.
Có đôi khi Phó Trăn cũng không đoán được bạn gái mình đang nghĩ gì.
Chẳng hạn như giờ phút này, anh không biết tại sao bạn gái mình cứ đứng theo dõi gấu trúc chở rắn chạy quanh sân thể dục, vừa nhìn vừa cười hì hì.
Nhìn cảnh tượng ngoài sân, Phó Trăn chỉ thấy trầm tư.