Vương Tư Ngôn đưa mắt nhìn, thấy cô gái bé nhỏ bên cạnh mình lại bắt đầu mít ướt.
Khẽ thở dài một hơi, cuối cùng dáng vẻ lạnh lùng của anh cũng bị bộ dạng này làm cho khuất phục.
Anh dang tay ra, ôm Chiêu Thần vào lòng, cúi đầu xuống đưa tay lau đi dòng nước mắt đang lăn dài trên gò má của cô.
"Không được làm như vậy nữa.
Có hiểu không?"
Cô gật gật đầu, vùi đầu vào sâu hơn để cảm nhận hơi ấm từ nơi lồng ngực của anh.
Sau khi lên phòng, Vương Tư Ngôn tắm rửa thay quần áo rồi ngã lưng trên giường, chợt nhớ đến lúc mình và Chiêu Thần ở trong xe.
Anh không nghĩ rằng mình sẽ hôn cô, vì lúc ấy anh chỉ thấy bản thân mình rất nóng, rất khó chịu, cổ họng khô khốc không có thứ gì để lắp đầy.
Cảm giác đôi môi ấy chạm vào, mát lạnh mà mềm mại khiến người ta chẳng muốn dứt ra chút nào.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa ở bên ngoài, Vương Tư Ngôn ngồi dậy, chỉnh lại cổ áo ngủ, nghe thấy giọng của Chiêu Thần.
"Chú ơi.
Tôi...!tôi vào một lát được không?"
Anh thở dài, không biết là cô lại gây ra rắc rối gì.
Lúc mở cửa ra, Vương Tư Ngôn thấy Chiêu Thần ôm một cái gối màu đỏ rượu, mặc cái váy ngủ màu trắng dài tay, nhìn anh áy náy.
"Đèn ngủ phòng tôi hỏng rồi.
Tôi sợ tối."
Anh nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, không biết nghĩ gì trong đầu, im lặng một lúc rồi lại nói.
"Tối thì có sao? Ngủ một giấc rồi cũng sáng thôi."
Vương Tư Ngôn còn không có chút động lòng với bộ dạng làm nũng này của Chiêu Thần, định đóng cửa lại.
Nào ngờ cô cương quyết đẩy nó ra muốn vào trong, dáng vẻ bây giờ hệt như lúc cô 13 tuổi, chỉ vì trong phòng không có đèn ngủ mà hét toáng lên.
"Chú định bỏ mặc tôi thật sao? Chú."
Cô vừa nói vừa giãy nảy dậm chân, anh cuối cùng cũng không nhịn được mà mềm lòng, đứng sang một bên để cô đi vào phòng mình.
Căn phòng này của anh vẫn như vậy, hầu như không có gì thay đổi.
Chỉ khác ở chỗ là những tấm ảnh treo trên tường của hai người họ càng lúc nhiều hơn trước.
Chúng đều là do chính tay cô treo lên, chứ nếu là người có bản tính khô khan như Vương Tư Ngôn ắt sẽ không làm việc này.
Chiêu Thần ôm cái gối trong lòng rồi ngồi xuống nhìn anh chớp mắt.
"Tối nay tôi ngủ với chú nhé.
Được không?"
Câu cuối của cô mang theo một chút kéo dài, thành công làm nũng với khuôn mặt ngọt ngào khiết người ta tan chảy.
Vương Tư Ngôn nhìn cô hồi lâu, mới nhớ ra cô bé ở trước mặt mình đâu còn nhỏ nhắn gì mấy, cũng đã 20 tuổi đầu rồi.
Anh khoanh tay trước ngực, liếc mắt nhìn cô với vẻ lạnh lùng, lắc đầu.
"Không."
Chiêu Thần nhăn mày.
"Tại sao? Lúc nhỏ chú cũng để tôi ngủ cùng chú kia mà? Hơn nữa là do đèn ngủ phòng tôi bị hư, tôi cũng đâu muốn như thế."
Lúc nhỏ? Cái lần đó rõ ràng là cô cố tình làm hỏng đèn ngủ để được vào phòng của anh.
Phòng của Vương Tư Ngôn xưa nay giống như một căn cứ bất khả xâm phạm, dù không có ẩn chứa chút bí mật gì nhưng cũng không ai có thể vào được.
Anh ghét nhất là sự ồn ào, càng ghét cảm giác có người đi vào không gian riêng tư của anh bày đủ trò vớ vẩn.
Vậy mà không hiểu tại sao, Chiêu Thần cuối cùng cũng nằm trong số những ngoại lệ hiếm hoi, ngang nhiên ôm gối bước vào.
Lần ấy cô ngủ một mình không yên, vì cái đèn ngủ vốn cũng đã có chút vấn đề, cứ chớp tắt chớp tắt như trong mấy cảnh phim kinh dị.
Cô cảm thấy cứ ngủ kiểu này thì chi bằng không ngủ sẽ tốt hơn, nhưng chợt nhớ đến bài kiểm tra của hôm sau nên mới bấm bụng làm liều.
Bộ dạng của Chiêu Thần bây giờ, chính là hệt như lúc đó, cũng là một chiêu thức nhưng lại hiệu quả đến tận hai lần.
Vương Tư Ngôn hết cách với Chiêu Thần, đi đến chỗ cái ghế sô pha dài bên cạnh cửa sổ rồi ngồi ở đó.
"Vậy ngủ trên giường đi.
Tôi ngủ ở đây."
Cô chớp chớp mắt.
"Tại sao không giống như lúc nhỏ ấy? Chỉ cần để một cái gối ở giữa là được rồi mà?"
Anh thở dài, mệt mỏi giải thích với cô.
Xem ra cô muốn bày trò hoà giải với anh, về chuyện cô lấy thân mình thử độc.
Nói cho cùng, người mà cô hao tâm tổn sức, bày đủ mọi cách để tiếp cận và lo lắng cũng chỉ có mỗi mình anh.
"Chiêu Thần.
Em bây giờ không còn là cô bé mười mấy tuổi nữa.
Em đã 20 tuổi rồi, không thể ngủ chung với tôi theo kiểu ấy được."
Vương Tư Ngôn nhướn mày một cái, anh ngồi hơi khom người, lộ ra cái cổ dưới lớp áo ngủ vô cùng cuốn hút.
"Hiểu không?"
Chiêu Thần ngây ngốc một hồi lâu mới lắc đầu.
"Không chịu hiểu.
Chú phải ngủ với tôi, nếu không tôi sẽ nằm dài ra đất, lăn lộn mấy chục vòng để bị cảm lạnh.
Để xem chú quan trọng chuyện ăn ngủ hay là quan trọng tôi hơn."
Anh nhìn cô chằm chằm, khiến cô cảm thấy mình cũng có phần đi quá xa với trò đùa này.
Nhưng cô tin rằng anh không phải kiểu người thấy cô như thế mà không mềm lòng.
Lần này cô dự đoán đã đúng, Vương Tư Ngôn cuối cùng cũng bất lực với cô, chấp nhận ngủ chung một giường nhưng phân chia căn cứ rõ rệt.
Ở giữa là cái gối dài, khi Chiêu Thần nằm xuống che khuất tầm nhìn của cô, làm cô nhìn anh không rõ.
Mà anh lúc ngủ cũng không nằm đối mặt, quay lưng lại với cô mà ngủ.
Chiêu Thần cảm thấy ngủ như vậy còn chật vật hơn so với lúc để anh nằm trên ghế, như vậy chẳng phải dễ nhìn hơn rồi sao?
Vẫn là không nên có cái vật chướng này ở giữa, thật là dư thừa.
Chiêu Thần nằm im không cử động, giống như đợi thời cơ để làm việc mà mình dự tính từ lâu.
Cô thi thoảng lại hơi rướn người lên, nhìn Vương Tư Ngôn xem anh đã ngủ say đến mức độ nào.
Hơi thở anh đều đều, đến cả bóng lưng thôi cũng có vẻ mê hoặc người ta như vậy.
Thời cơ đến rồi, Chiêu Thần cầm chặt cái gối, thứ đã làm cho cô bứt rứt từ nãy đến giờ, nhắm chuẩn xác vị trí rồi ném ra sau lưng mình.
Cái gối rơi xuống có một chút tiếng động, nhưng không đủ lớn nên cô cũng thấy yên tâm.
Bất ngờ, Vương Tư Ngôn cử động rồi quay người lại nằm đối diện Chiêu Thần.
Cô hoảng hốt tột độ, kéo cái chăn lên che ngang tầm mắt rồi rút đầu vào đó vờ ngủ, bắt đầu giả mù sa mưa.
Tim cô đập thình thịch, cảm giác này hồi hộp chẳng khác nào đợi kết quả thi tuyển.
Nhưng không đúng, nó hồi hộp hơn rất nhiều, cảm giác rất lạ giống như khiến tim cô rung lên vậy.
Cô nằm rút trong chăn, hé mắt ra chỉ thấy được lớp chăn vắt ngang mặt mình cùng với nửa khuôn mặt của Vương Tư Ngôn.
Tay anh dang ra, cứ như vậy ôm gọn cô vào trong lòng mình.
Chiêu Thần cứng đờ, không dám hít thở mạnh cũng không dám nhúc nhích, lòng thầm nghĩ chắc chỉ là anh nhầm lẫn cô với cái gối ôm mà thôi.
Nhưng lúc ấy, cô lại không thấy người đàn ông kia ôm cô trong lòng, còn vuốt nhẹ lên tóc cô vài cái, môi khẽ cong..