Thông báo của bác sĩ hoàn toàn khiến tinh thần của Vương Tư Ngôn như bị một cú đả kích lớn.
Anh về nhà thay quần áo, vẻ mặt thất thần khiến Tư Đàm không khỏi ngạc nhiên.
"Thế nào rồi thiếu gia? Có phải thành công rồi không?"
Anh nhìn cậu ta, không nói gì mà bước từng bước nặng trịch đi lên lầu, chỉ dặn dò cậu ta mang một ít đồ đạc lát nữa cùng mình vào bệnh viện.
Bệnh viện? Tại sao lại đi cùng anh vào trong đó, Tư Đàm vẫn hoàn toàn không hiểu chuyện gì.
Lúc đi cùng anh vào trong, anh không nói lời nào, đến khi cửa phòng chăm sóc đặc biệt mở ra, thấy người nằm trên giường là Chiêu Thần thì cậu ta mới hoảng hốt.
"Tiểu...!Tiểu thư..."
Vương Tư Ngôn đứng ngây ra, nhìn cô gái nhỏ của mình nằm ở trên giường, xung quanh là đủ các loại thiết bị máy móc cùng âm thanh của máy đo điện tim.
Anh hít thở khó khăn, từ từ ngồi xuống bên cạnh Chiêu Thần.
Cảnh tượng này làm Tư Đàm bị sốc, cậu ta chỉ nhớ rằng đêm qua anh bảo mình sẽ cầu hôn cô, nhưng bây giờ lại thấy cô thành ra thế này.
Lúc ra bên ngoài quầy lễ tân của bệnh viện để thanh toán viện phí, Tư Đàm mới hỏi rõ mọi chuyện.
Lúc Chiêu Thần được đưa vào đây, tình trạng hết sức nguy kịch, các đội ngũ y bác sĩ còn nghĩ đã không thể nào cứu sống được.
Nhưng có lẽ, ông Trời vẫn không quá bất công với Chiêu Thần, nên mới để cô vượt qua giai đoạn nguy hiểm.
"Thiếu gia.
Cậu ăn chút gì đi, như vậy mới có sức để ở lại lo cho tiểu thư chứ."
Vương Tư Ngôn vẫn không trả lời, cứ ngồi như vậy nhìn khuôn mặt trắng bệch của Chiêu Thần.
Anh bây giờ, cả nước còn không nuốt trôi nổi thì nói gì đến chuyện ăn.
Cậu ta cũng hết cách, cứ sau vài tiếng đồng hồ lại mang thức ăn vào nhưng chỉ thấy thức ăn của tiếng trước còn nguyên vẹn, vậy là phải đem đi đổ hết.
"Thiếu gia.
Cậu nghỉ ngơi một chút đi được không? Cậu đã ngồi đó cả ngày trời rồi, sức khỏe của cậu cũng đâu thể chịu đựng nổi."
Anh vẫn ngồi đó như một bức tượng, chỉ khác là lần này lại đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tư Đàm đang đứng bên cạnh mình.
Cậu ta khựng lại, không biết có phải bản thân đã quá lời khiến anh không vui hay không.
Cho đến khi thấy Vương Tư Ngôn đỏ cả mắt, cậu ta mới sững sờ.
"Thiếu gia..."
Tư Đàm nghẹn lời.
Lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy thiếu gia của mình trong bộ dạng thê thảm thế này, khổ đau thế này.
Ngay cả khi bị Nhục Chi Độc hành hạ, anh cũng cắn răng chịu đựng quyết không cầu xin lão Vương một lần.
Anh của bây giờ, tâm trí đều đổ dồn vào cô gái nhỏ kia, nằm trên giường thoi thóp không biết khi nào mới tỉnh lại.
Vương Tư Ngôn nắm lấy cánh tay của Tư Đàm, giọng anh nghẹn ngào, giống như có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng, rất khó để nói thành câu.
"Tôi...!Là một người bạn trai tồi.
Phải không? Là tôi vô dụng, không thể...!Bảo vệ tốt cho cô ấy."
"Thiếu gia.
Cậu đừng như vậy mà."
"Chính mắt tôi nhìn thấy Chiêu Thần bị bắn.
Cô ấy...!Ngã xuống trước mặt tôi.
Máu.
Cô ấy chảy rất nhiều máu, rất nhiều máu."
Anh gục đầu vào cánh tay của Tư Đàm, bật khóc như một đứa trẻ.
Cậu ta đi theo anh từ lúc anh 15 tuổi, khi ấy anh rất cứng cỏi lạnh lùng, không giống với bộ dạng cậu ta đang nhìn thấy bây giờ.
Anh hoàn toàn bị lí trí đánh đổ, trái tim hao mòn, suy sụp chỉ sau một đêm ngắn ngủi.
Người con gái mà anh dành hết cả tâm tư để yêu thương, đến cuối cùng anh lại chẳng thể bảo vệ cho cô một cách chu toàn.
Anh dằn vặt mình, tự trách bản thân tại sao lại không thể làm gì được.
Tại sao anh lại không thể thay đổi định mệnh này, thay đổi thứ gọi là số mệnh của Trời.
"Thiếu gia..."
Tư Đàm đỏ hoe mắt, đứng ở đó nhìn anh tự đấm vào ngực mình.
"Tại sao người nằm đây không phải là tôi? Tại sao vậy? Tại sao vậy chứ?"
"Tôi đúng là một thằng tồi mà.
Tôi là một thằng tồi mà."
"Thiếu gia.
Tôi xin cậu hãy bình tĩnh.
Cậu như vậy thì tiểu thư phải thế nào chứ?"
***
Ngày thứ hai kể từ khi Chiêu Thần vào bệnh viện, Vương Tư Ngôn vẫn giống như một cái xác không hồn ngồi ở đó.
Đêm qua anh không chợp mắt được chút nào, vì nhịp tim của cô đột nhiên tăng lên dữ dội rồi lại hạ xuống mức thấp nhất, âm thanh kéo dài ấy cứ ám ảnh anh cả đêm.
Anh ngồi nhìn cô, trong đầu hiện ra vô số hình ảnh của cô từ lúc cô vừa mới trưởng thành, ngày nào cũng chạy quanh anh như một cái đuôi nhỏ.
"Chú Ngôn.
Hôm nay đưa tôi đi học đi mà."
Anh nhớ lúc Chiêu Thần nhào vào lòng anh, trên tay cầm tấm bằng tốt nghiệp.
"Chú Ngôn.
Tôi đậu rồi!!"
Chiêu Thần của năm 20 tuổi, xinh đẹp rạng ngời, là một cô gái thuần khiết lại hoạt bát.
Chiêu Thần năm 21 tuổi, cô phải lòng người đàn ông đã nuôi dưỡng mình, nhưng cô đâu biết anh mới chính là người đã yêu cô từ rất lâu rồi.
Anh nhớ lúc mình cõng cô đi bộ dưới hàng cây xanh ngát, trời đổ mưa rào bất chợt.
Anh nhớ lúc cô nhón người lên choàng tay ôm cổ mình, nở nụ cười ngọt ngào diễm lệ.
Anh nhớ lúc anh và cô đứng ở bên ngoài cổng trường Đại học, anh lần đầu thổ lộ tình cảm, lần đầu hôn lên đôi môi ấy.
Anh nhớ cả hai người đã khiêu vũ cùng nhau, nhớ lần đầu tiên họ dành cho nhau trong căn phòng của khách sạn, anh hôn cô quấn quýt không rời.
Mọi thứ đều hiện diện rõ ràng trong anh, nhưng cô gái ở trước mặt vẫn cứ hôn mê mãi không biết khi nào tỉnh lại..