Năm Chiêu Thần vừa tròn 20 tuổi, xinh đẹp như hoa, thanh khiết ngọc ngà, cô vẫn luôn ở trong vòng tay che chở của Vương Tư Ngôn một bước không rời.
Ai ai cũng biết Vương gia là gia tộc có danh tiếng, tuy anh và cha anh không hòa thuận, mâu thuẫn xảy ra triền miên nhưng anh dù sao vẫn là người có danh xưng được người khác kính trọng.
Tư Đàm bấy giờ mới nhận ra được, thiếu gia của cậu ta đã dành cho cô gái này một thứ tình cảm đặc biệt mà khó ai có thể thay thế nó.
Dù sao cũng là người nuôi dưỡng Chiêu Thần, nhìn cô từng ngày một trưởng thành hơn cho đến bây giờ, không thể nào phũ nhận bản thân mình không có tình cảm.
Cô luôn tự hào rằng mình có một người thân như anh, một người luôn sẵn sàng đứng ra bảo vệ cô trước mọi nguy hiểm ở bên ngoài.
Từ sau khi Chiêu Thần trưởng thành, tác dụng của cô đối với Nhục Chi Độc ngày càng tăng mạnh khiến Vương Tư Ngôn rất ít khi tái phát độc tố.
Hôm nay cô có tiết học ngoại khoá ở trường, đang chuẩn bị lại quần áo, ngắm nghía mình trước gương.
Anh đẩy cửa đi vào, vô tình nhìn thấy Chiêu Thần đang ngồi chải lại tóc, mái tóc đen dài gợn sóng đã ngang lưng rồi, vô cùng thướt tha.
"Chú.
Tôi thế này có đẹp không?"
Cô nhìn anh chớp mắt, mong đợi được nghe anh khen ngợi mình.
Nhưng con người của anh lẽ nào cô còn không hiểu rõ, nói năng không quá ngọt ngào, lại không phải kiểu dài dòng như người ta.
"Ừ."
Chiêu Thần nhìn anh nhăn mũi.
"Người ta lớn rồi đấy.
Chú nói chuyện với người ta không thể dài hơn một câu được sao?"
Vương Tư Ngôn bước đến gần, tay chạm lên trên cạnh bàn, đứng ở sau lưng của Chiêu Thần, hơi khom người xuống tạo ra thế đẩy cô nhìn về trước gương.
Anh và cô nhìn nhau trong đấy, khuôn mặt của cô xinh đẹp, ngọt ngào, nước da trắng ngần cùng với mái tóc đen mượt.
Nét đẹp động lòng người này, quả thực chỉ trả lời một câu ngắn gọn như anh thôi thì không đủ.
"Thời gian trôi qua nhanh thật.
Đã 10 năm rồi, em thì vừa tròn 20, tôi cũng không còn trẻ nữa."
Chiêu Thần ngẩng mặt nhìn anh, hai người nhìn nhau gần trong tích tắc.
Cô nhìn thật kĩ khuôn mặt của người đàn ông vừa tự chê mình già kia.
Làm gì có ai đã 30 tuổi đầu rồi mà vẫn còn khôi ngô tuấn tú như thế.
Chiêu Thần lắc đầu, hồn nhiên nói.
"Làm gì có? Trông chú đẹp trai thế này, nói bằng tuổi tôi người ta cũng tin sái cổ đấy."
Vương Tư Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, mắt hơi nheo lại.
Cô gái này hiểu chuyện lại rất thẳng thắn, nghĩ gì thì sẽ nói như thế.
Trong 10 năm qua ở bên cạnh anh, cô luôn cảm thấy hạnh phúc và tự hào, không hề thiệt thòi như những gì anh từng nói.
Cô của bây giờ, chính là nhờ có anh mà được thay da đổi thịt, trở thành một con người hoàn toàn khác.
Lớn lên hơn một chút, quan hệ giữa Chiêu Thần và Tư Đàm cũng trở nên tốt hơn một chút, cô cũng không còn sợ cậu ta như lúc nhỏ.
Lần đi học ngoại khoá này, cô để cậu ta đưa cô đi, cho Vương Tư Ngôn ở nhà có thời gian nghỉ ngơi.
"Chiều tôi tan học rồi, chú có muốn ăn gì không?"
Chiêu Thần nghịch ngợm, đi ra đến cửa rồi vẫn tung tăng quay lại nhìn anh, vừa nói vừa cười.
Bộ dạng trẻ trung của cô bây giờ, cũng chính là hình ảnh mà trước đây Vương Tư Ngôn đã đánh mất, mãi không thể quay lại được.
"Không ăn."
Cô nhìn anh nhăn mày.
"Tôi mua về thì chú cũng phải ăn thôi."
Tư Đàm ở ngoài cổng ấn còi xe, thò đầu ra ngoài cửa gọi.
"Tiểu thư.
Đi thôi.
Sẽ trễ giờ học đấy."
Chiêu Thần nhìn anh, hai mắt long lanh như phát sáng rồi bước đến ôm anh một cái, chỉ đơn thuần là một cái ôm chào tạm biệt.
"Tôi đi nhé."
Nụ cười ngọt ngào của Chiêu Thần in vào đáy mắt của Vương Tư Ngôn, chậm rãi đi vào tâm trí.
Anh đứng ở đó nhìn cô lên xe, rồi chiếc xe khuất xa dần khỏi căn nhà.
Cô gái này chính là người như thế, rất thoải mái cũng rất hoạt bát, luôn biết khiến cho tâm trạng người ta trở nên dễ chịu.
Chiêu Thần biết anh là người lạnh lùng ít nói, nên cô luôn là người năng động hơn để bắt chuyện.
Chiêu Thần ở trường chính là một hoa khôi tài sắc vẹn toàn, là hình mẫu của biết bao nhiêu nam sinh.
Cô có quen biết một vài người bạn, trong đó có một cậu nam sinh tên Tạ Quang, là người rất tốt tính và dễ gần.
"Chiêu Thần.
Ở đây này."
Cô và cậu ta là một nhóm học ở lớp, cùng nhau thảo luận tài liệu nghiên cứu và cùng nhau thực hiện.
Ở bên cạnh một cô gái xinh đẹp lại xuất chúng như Chiêu Thần, người như Tạ Quang đương nhiên sẽ nảy sinh tình cảm mến mộ.
Cả hai học xong thì trời cũng đã vừa tối.
Lúc này Chiêu Thần đã định đi về, nhưng Tạ Quang lại có đề nghị.
"Chiêu Thần.
Cậu đã biết chuyện này chưa?"
"Là chuyện gì?"
"Phía sau khuôn viên trường mình có đom đóm đấy.
Rất nhiều."
Chiêu Thần nghe xong hai mắt liền sáng rực, không nhịn được mà thốt lên.
"Thật sao? Có đom đóm ư?"
Cô nhớ lần gần đây nhất mình bắt đom đóm đã là 10 năm trước, khi cô chưa gặp Vương Tư Ngôn.
Lúc ấy tuổi thơ cơ cực, trên đường đi xin tiền cho cha dượng cô đã nhìn thấy đom đóm ở bụi cây ven đường.
Nếu bây giờ cô đem một ít đom đóm về nhà cho anh xem, đoán rằng anh sẽ bất ngờ lắm.
Mặc dù cô biết anh không phải kiểu người thơ mộng, nhưng cô vẫn muốn cho anh xem thứ hay ho này.
Chiêu Thần cho tập vở vào ba lô rồi đứng lên, đề nghị với Tạ Quang.
"Đi thôi.
Chúng ta ra sau trường bắt đom đóm."
Hai người bọn họ đi ra sau sân trường, lúc đi ra ngoài đã vô cùng ngạc nhiên, khi nhìn thấy một mảng tối om không có gì đặc biệt.
Tạ Quang bất ngờ, cứ nghĩ mình đã nhớ nhằm vì dạo trước chơi bóng rổ gần đây cậu ta đã trông thấy.
Chiêu Thần có hơi thất vọng, vừa định quay người đi thì các bụi cây xung quanh họ bất ngờ sáng lên.
Ánh sáng vàng xanh chớp tắt liên tục vô cùng huyền ảo, khiến đôi mắt của cô trở nên long lanh động lòng như muôn triệu vì sao.
"Đẹp quá."
Lúc này đã quá giờ tan học hai tiếng đồng hồ, vậy mà Chiêu Thần vẫn chưa ra ngoài cổng.
Tư Đàm cảm thấy hơi lo, nếu cô mà còn như thế này thì cả hai khó mà qua được mắt của Vương Tư Ngôn.
Anh ở nhà ngồi uống cà phê, vén tay áo lên nhìn đồng hồ đã điểm 19 giờ tối.
Anh nhớ không lầm thì giờ tan học của Chiêu Thần hôm nay là 17 giờ, vậy mà đã hai tiếng trôi qua rồi Tư Đàm vẫn chưa đưa cô về nhà.
Cậu ta đang đứng nhốn nháo thì điện thoại trong túi áo reo lên, giật cả mình.
"Dạ...!Thiếu gia."
Anh đặt bàn tay thon dài của mình trên ghế, ngón trỏ nhịp từng nhịp nhìn về phía đồng hồ quả lắc treo trên tường.
"Mấy giờ rồi? Chiêu Thần đâu?"
Tư Đàm toát mồ hôi lạnh, nói năng lắp bắp.
"Dạ...!dạ...!Tiểu thư, vẫn chưa thấy ra ạ.".