Vợ Nuôi

Chương 8: Chương 8




"Nấu bữa sáng rồi pha một ly sữa mang lên đây giúp tôi."
Người giúp việc cúi đầu rồi rời đi.

Vương Tư Ngôn đưa mắt nhìn lên bàn, nơi học tập của Chiêu Thần.

Nơi góc trái của bàn học có một bức ảnh để bàn cỡ nhỏ, là tấm ảnh mà Chiêu Thần dùng máy ảnh chụp cùng anh lúc đi chơi ở công viên.

Cô chụp rất bất ngờ, nên khuôn mặt của anh cũng chỉ lạnh lùng như thế, không có chút gì gọi là sẵn sàng.

Còn cô, ở bên cạnh anh luôn nở một nụ cười rất tươi, vô lo vô nghĩ.
Có tiếng gõ cửa ở bên ngoài, người đi vào là Tư Đàm.

Cậu ta liếc mắt nhìn Chiêu Thần một cái rồi lại nhìn anh, nghiêm giọng.
"Thiếu gia.

Có tin tức từ phía Vương lão gia rồi ạ."
Vương Tư Ngôn nhìn sang Chiêu Thần, cẩn thận vén chăn lại cho cô rồi cùng cậu ta rời khỏi phòng để xuống phòng khách.

Gần đây tin tức Vương lão gia quay về rộ lên khá nhiều, nhưng người ta vẫn chưa có thông tin cụ thể.

Sau khi Tư Đàm điều tra một hồi lâu, phát hiện đây chỉ là tin giả, còn tin tức cụ thể về ông thì hiện vẫn đang là dấu hỏi.
Từ sau khi dùng độc với anh, ông ta hầu như bốc hơi mất dạng, để lại anh ở đây bị dày vò khổ sở vô cùng.

Nếu như không có sự xuất hiện kịp thời của Chiêu Thần, e rằng anh cũng đã không sống được đến thời điểm này, còn khoẻ mạnh như vậy.

Nhìn ống điện tử trên tay của mình vẫn đang ở trạng thái đầy, Vương Tư Ngôn day day thái dương.

"Tạm thời giải quyết mọi chuyện trong im lặng."
"Đừng gây kinh động đến Chiêu Thần."
"Dạ."
Có thể sau khi ngủ dậy, Chiêu Thần vẫn sẽ còn giận anh chuyện của hôm qua.

Vậy mà bây giờ đã gần 10 giờ hơn rồi cũng không có động tĩnh gì.

Lúc anh và Tư Đàm đứng dậy định đi lên lầu, thì người giúp việc đã vội vàng chạy xuống thông báo.
"Thiếu gia.

Tiểu thư sốt cao quá."
Vương Tư Ngôn và Tư Đàm lập tức lên lầu để xem.

Chiêu Thần bây giờ cả người nóng toả ra như cục than trong lò sưởi, còn nói mơ không tỉnh lại.

Tình hình này nếu kéo dài cũng không phải cách hay, thế là anh liền cúi người xuống, luồng tay vào chăn rồi bế xốc cô lên đi xuống lầu.
"Tư Đàm.

Chuẩn bị xe đến bệnh viện."
Chiêu Thần bị chẩn đoán sốt siêu vi sau khi bác sĩ đưa cô đi xét nghiệm máu.

Lúc này cô đã tỉnh lại, nhưng không thèm nhìn mặt cũng không muốn nói chuyện với Vương Tư Ngôn.

Anh ngồi bên cạnh giường nhìn cô, còn cô chỉ đưa mắt nhìn ra cửa sổ.

Tư Đàm mang theo thuốc sát trùng đi vào, đây là thuốc để anh bôi lên những chỗ bị roi mây đánh trên người Chiêu Thần.
"Thiếu gia.

Thuốc đây ạ."
Anh đưa tay ra nhận lấy.

Tư Đàm nhìn sắc mặt của cô khó coi như vậy, đoán rằng mình ở đây cũng chỉ làm vật cản.

Cậu ta cười cười, chào một cái rồi rời đi, không quên đóng cửa lại.

Vương Tư Ngôn để bàn tay của mình lên khoảng trống ở ngay bên cạnh, vì Chiêu Thần ngồi chỉ có nửa cái giường bên kia.
"Qua đây."
Cô không thèm trả lời, quay sang nhìn anh một cái rồi lại nhìn ra cửa sổ, quyết tâm không nói một câu.

Vương Tư Ngôn từ xưa đến giờ có tính nhẫn nại khá tốt, nên mới có thể chịu đựng nổi cô bé ngang bướng này.

Anh lập lại động tác khi nãy, cùng câu nói vừa rồi.
"Mau qua đây."
Chiêu Thần giãy nảy.
"Không qua."
Không nghe thấy Vương Tư Ngôn nói gì, Chiêu Thần còn nghĩ mình sẽ lại bị giáo huấn cho một trận.


Nào ngờ lúc cô quay người nhìn sang, còn chưa có phản ứng gì cả người đã bị nhấc bổng.

Anh ngồi lên giường, bế cô trên tay rồi đặt cô ngồi trên người mình, giống như cô của 10 năm trước đây.

Hình ảnh này vừa có chút hoài niệm, vừa có chút khiến cô cảm thấy ngượng ngùng.
"Chú làm gì thế?"
"Ngồi yên đi."
Vương Tư Ngôn chỉ nói như vậy rồi bắt đầu tháo nắp của tuýp thuốc ra, cẩn thận bôi lên mấy chỗ bị roi mây đánh vào của Chiêu Thần.

Cô bấy giờ chưa thích ứng được, có chút đau rát mà rút người lại.

Anh ngước lên nhìn, rồi lại cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hơn một chút.
"Không phải lúc đó cứng cỏi lắm à? Một câu khóc than cũng không có thì biết đau là gì?"
Cô xụ mặt, nhìn ngón tay thon dài của anh đang lướt qua các vết trầy trên cánh tay của mình.

Ban đầu cô cũng nghĩ mình sẽ cứng rắn lắm, nhất định không chịu khuất phục, ấy vậy mà cũng vì chuyện đó nằm khóc cả một đêm, đến nỗi bệnh liệt giường.

Nhớ đến khuôn mặt lạnh như băng đó của Vương Tư Ngôn, cô lại thấy lòng vẫn còn uất ức lắm, buột miệng nói.
"Không phải chú cũng quyết tâm lắm à? Bây giờ định vừa đấm vừa xoa sao?"
"Em nghĩ dạy dỗ em bằng roi mây như vậy tôi dễ chịu lắm à?"
Chiêu Thần nhìn anh, anh cũng vô tình đưa mắt nhìn cô.

Khuôn mặt của cô gái nhỏ này, đã trôi qua 10 năm rồi mà đôi mắt ấy vẫn trong trẻo như vậy.

Anh nhớ lúc vừa đưa cô về nhà, cô chỉ là một cô bé mặt mũi lấm lem, tay chân bầm tím.

Vậy mà thời gian trôi qua nhanh quá, anh còn không thể tin được cô gái ở trước mặt mình chính là cô bé của năm xưa.
Vương Tư Ngôn khẽ thở dài một tiếng, sau khi thoa thuốc xong thì trả Chiêu Thần về vị trí cũ, lấy thuốc và nước ở trên bàn đưa cho cô.
"Uống thuốc rồi ngủ một lát đi.

Bác sĩ bảo cần phải theo dõi, ngày mai mới được xuất viện."
Cô nhăn mũi lắc đầu.
"Không uống đâu.


Đắng lắm."
Vương Tư Ngôn nhét mấy viên thuốc vuông, tròn, xanh, đỏ vào tay cô rồi nói.
"Không uống thì khi nào khỏi bệnh?"
"Tôi sợ đắng."
Anh thở dài, thật hết cách với cô nhóc này.

Biết thế nào cô cũng không uống được thuốc, nên anh cũng đã có chuẩn bị vài viên kẹo ngọt bỏ trong túi áo.

Còn nhớ năm cô 12 tuổi, có lần bị cảm lạnh vì dầm mưa sau tiết thể dục ở trường.

Khi ấy cô hắt xì liên tục, còn ho khan không dứt, nhưng nhất định không chịu uống thuốc vì đắng.

Vương Tư Ngôn vì muốn dỗ dành cô, cũng đã dùng cách này mà cô mới chịu uống.

Chiêu Thần không bệnh thì thôi, hễ bệnh thì liền nặng hơn người khác, mấy ngày liền mới khỏi khiến anh như ngồi trên đống lửa.
Vương Tư Ngôn không phải là người giỏi thể hiện cảm xúc, nên cho dù có lo lắng, vui buồn hay tức giận, anh cũng chỉ rất điềm tĩnh mà chấp nhận rồi lướt qua.
"Uống vào đi.

Rồi ăn nó."
Anh đưa thêm hai viên kẹo vào tay của Chiêu Thần, mắt của cô liền sáng long lanh, mỉm cười.
"Chú còn nhớ tôi thích ăn kẹo này sao? Đã gần 10 năm rồi đấy."
Vương Tư Ngôn gật đầu, môi hơi nhếch lên.
"Ừ.

Cũng 10 năm rồi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.